*
**
Lời chúc đầu năm
Đầu năm khai bút chúc Quê Hương
Hết cảnh gian nan, hết đoạn trường
Dân tộc vượt qua lằn tủi nhục
Sơn hà thoát khỏi ách đau thương
Con Hồng một mối xây đoàn kết
Cháu Lạc muôn tay dựng phú cường
Góp mặt Tiên Rồng trong bốn cõi
Cờ vàng ngạo nghễ khắp biên cương
Ngô Minh Hằng
*
**
Nét đặc thù
Ta, con suối nhỏ nằm khiêm tốn
Mưa đổ đầu nguồn, nước vẫn trong
Địa chấn, sông bồi hay núi cản
Suối vẫn triền miên, ngát một dòng
Ta như con én đang xây tổ
Súng đạn phi nhân chẳng gợn lòng
Vẫn gốc cây lành đơm trái ngọt
Vẫn hồn biển lớn gọi tình sông
Đời xô ta xuống, ta không ngã
Vẫn đứng hiên ngang, đứng thẳng người
Hồn vẫn vươn cao, hồn bách trượng
Tấm tình sông núi chẳng hề vơi !!
Vẫn trắng, vì lòng ta vốn trắng,
Điềm nhiên, ta ngó vở tuồng đời
Tai ta không bẩn lời vô sỉ
Hồn chẳng hề vương cánh bụi rơi !
Ta vẫn cảm thương loài ác điểu
Bao giờ ngươi biết hót lời vui ?
Bao giờ đổi được màu lông nhỉ
Để điểm tô xanh nghĩa cuộc đời !
Để biết trăm năm là hữu hạn
Thế gian tất cả bóng phù du
Còn chăng, đôi chữ trong hồn đá
Lưu lại nhân gian nét đặc thù
Ngô Minh Hằng
10.5.1997
*
**
Hai chữ hy sinh
(gởi về những người anh em bên kia giới tuyến)
Ngày anh lên hai, lên bốn
Anh ca: "mơ gặp bác Hồ..."
Ngày anh mười ba, mươì bốn
Anh vào bộ đội, xây mơ....
Thế là người trai bộ đội
Đường mòn xẻ dọc Trường Sơn
Chiến trường miền Nam mở lối
Bằng con tim ngút căm hờn....
Đảng bảo anh thù giặc Mỹ
Diệt loài đế quốc xâm lăng
Đảng bảo anh thù lính Ngụy
Và anh hăm hở thi hành
Con đường anh đi máu đổ
Lòng anh không thoáng ăn năn
Anh gây bao nhiêu đau khổ
Anh cười chẳng chút băn khoăn
Ngày anh mười lăm, mười bảy
Cùng tin chiến thắng, anh về
Hai chiếc nạng buồn run rẩy
Bóng anh nghiêng nắng đường đê
Tưng bừng đảng khao chiến thắng
Từ quê đến tỉnh reo hò
Anh ngồi trong căn nhà vắng
Nhìn đôi nạng gỗ buồn so
Ngày anh hăm lăm, băm sáu
Toàn dân khốn khổ vô cùng
Đảng ta thành tư bản máu
Giấc mơ ngày nhỏ vỡ tung !!!
Ngày anh bốn lăm, bốn sáu
Đảng ta cắt đất dâng Tàu
Mất đi Nam Quan, Bản Giốc
Lòng anh tê tái thương đau !
Anh ngồi nhìn anh trong kiếng
Hồi lâu anh hỏi anh rằng
Tuổi xanh, máu xương anh hiến
Cho quê, phải đúng quê chăng???
Hay cho lũ người vong bản
Cho bày quỉ đỏ vô lương
Để ngày hôm nay đảng phản
Phản anh, phản cả quê hương
Ơi, máu xương người bộ đội
Đổ ra xây dựng quê mình
Ai ngờ đảng ta lừa dối
Bẽ bàng hai chữ Hy Sinh !
Ngô Minh Hằng
*
**
Truyện Giỏ Cua
Tôi không nhớ đọc ở đâu, ai viết
Truyện mắc cười và nghe cũng đúng cơ
Họ ví von rằng dân ta, người Việt
Giống như là một giỏ chứa bày cua
Cứ con nào leo được lên miệng giỏ
Thì có con kia kéo xuống ngay thôi
Từ tháng Tư đen, nước đầy giặc đỏ
Dân bỏ quê đi tìm sống xứ người
Thì không lâu, một số lòng thay đổi
Xưa căm thù Việt cộng phải ra đi
Nay có kẻ khom lưng mà "hồ hởi"
Coi nỗi đau dân tộc chẳng là gì
Có kẻ về quê khoe mình áo gấm
Làm những điều vô sỉ lại vô tâm
Có kẻ giúp Hồ, tay tung nắm đấm
Phá tan hoang tình đoàn kết cộng đồng
Có kẻ cầm dao đâm người lút cán
Vì họ thù ai tranh đấu kiên cường
Ngậm máu phun người, họ xuyên họ tạc
Lăng mạ những lòng yêu mến quê hương
Họ nhục mạ người rồi khoe họ tốt
Khoe cao thâm, khoe trong trắng nõn nường
Chắc họ nghĩ là người đời ngu dốt
Và quên rằng "hữu xạ tự nhiên hương"
Có phải đấy, giỏ cua, người ví dụ ?
Nghe mắc cười nhưng cũng thật xót xa
Tội nghiệp kẻ miệt mài làm công cụ
Cho một bày thảo khấu bán quê cha
Cho cái sân si, cho lòng hiểm độc
Cho dối gian, tàn ác của con người
Xin Thượng Đế hãy thay tim đổi óc
Kẻo họ chìm trong nghiệp dữ luân hồi
Để lời ví giỏ cua mà ai viết
Sẽ chỉ là câu chuyện tiếu lâm thôi
Bởi thực sự tâm tình người dân Việt
Hiểm ác, gian manh chẳng có bao người
Ngô Minh Hằng
*
**
Trăm Trứng Trăm Con
Ai vá giùm ta một mảnh lòng
Tơi bời vụn vỡ với non sông
Điêu linh tức tưởi đời dâu bể
Mấy độ thăng trầm vẫn thủy chung
Ai sưởi giùm ta một cõi lòng
Lạnh lùng hoang vắng những ngày Đông
Ôi, con chim én cô đơn ấy
Đời mãi chia lìa vạn nhánh sông !
Ai hiểu giùm ta một chuyện lòng
Đau thương cuồn cuộn sóng vô chung
Hồn ta quằn quại hồn vong quốc
Những vết thương buồn của núi sông
Hãy đến cùng ta, những tấm lòng !
Như ta đã đến tự hư không
Nhìn nhau mà nhận ra nhau nhé
Trăm trứng trăm con giống Lạc Hồng !
Và hiểu cho nhau những nỗi lòng
Để cùng chuyển núi lại dời sông
Nắm cho chặt nhé, tay nhau đấy
Thì có nhiều chi nước biển Đông ?!
Ngô Minh Hằng
*
**
XUÂN DIỄM MỘNG
(Như một lời chúc tốt đẹp của mùa Xuân, xin
gởi tặng Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam thân yêu,
quốc nội và hải ngoạị Đặc biệt về những
người đang thật sự dấn thân đấu tranh cho
một Việt Nam Không Cộng Sản dưới mọi
hình thức trong và ngoài nước)
Mẹ ơi, đất khách, Xuân đang đến
Xuân đến, lòng con lại nhớ nhà
Từ lúc con làm thân tị nạn
Quê người, xuân thắm của người ta
Riêng con, xuân xám, xuân rưng lệ
Tiếc nhớ quê xưa, thuở mượt mà
Hà Nội, Sài Gòn, thành phố Huế
Chao ơi là mộng với là hoa
Viễn Đông hòn ngọc xinh tươi ấy
Vẫn mãi trong con chẳng nhạt nhòa
Vẫn thắm hồn con từng nét vẽ
Dịu dàng nhưng lại rất kiêu sa
Giống như cô gái xuân mười bảy
Trang phục đơn sơ vẫn mặn mà
Bởi núi sông mình ôi hiển hách
Có ngàn trang sử nét son pha
Có Xuân Quảng Trị Hè An Lộc
Dũng cảm tinh thần Tết Đống Đa
Ngước mặt nhìn ngươì trong bốn biển
Mà con hãnh diện bởi Sơn Hà !
Con bồi, con đắp, con thương mến
Mong được muôn đời mãi gấm hoa
Con quí, con thương màu áo lính
Ơn người giữ nước đã xông pha
Ngăn quân Cộng sản từ phương Bắc
Xâm lược miền Nam, đất Quốc Gia
Vi phạm Ba Lê, bàn hội nghị
Đắp mô, pháo kích giết bao nhà
Pháo trường, pháo chợ dân lành chết
Xác trẻ tang thương cạnh xác già
Bới gạch con tìm xương thịt vụn
Mà lòng con nát, lệ con sa !!!
Mẹ ơi, đất khách, Xuân đang đến
Con chẳng mừng Xuân, chẳng mứt, trà
Từ Tháng Tư Đen, ngày mất nước
Xuân nào hồn cũng dậy phong ba
Xuân nào hồn cũng đầy thương tích
Biển cũ, rừng xưa, những xót xa
Sống ở quê người là sống tạm
Vì rằng quê ấy của người ta!
Xứ mình dẫu có bao nghèo khổ
Thì vẫn non sông, tổ quốc nhà
Bởi lũ vô thần còn thống trị
Nên con và Mẹ vẫn lìa xa
Dẫu con và Mẹ đời ngăn cách
Yêu Mẹ, tình con vẫn thiết tha
Cạnh đám về làng khoe áo gấm
Và bày lạy giặc kiếm vinh hoa
Là đàn theo đóm ăn tàn đóm
Gõ trống khua chiêng cứ rộn nhà
Thêm bọn gian hùng khoe chống cộng
Nhưng lòng thủ đoạn với điêu ngoa
Một tay cầm gậy, tay cầm nón
Hiểm ác thua chi bọn cộng tà
Lưỡi rắn miệng hùm phun nọc độc
Hại người chân chính, quyết xông pha
Vẫn còn thưa Mẹ, lòng trung nghĩa
Vì nước, gian nan chẳng nệ hà
Linh hiển, đuốc thần đang bén lửa
Biển Đông, sóng dậy chẳng còn xa
Nên quê phải có ngày quang phục
Cờ sẽ vàng tươi khắp mọi nhà
Triệu trái tim hồng trong bốn cõi
Sẽ cùng dựng lại núi sông ta
Mẹ ơi, đất khách, Xuân đang đến
Lại một mùa Xuân nữa vắng nhà
Lại một mùa Xuân con khất Mẹ
Xin cho con chậm một mùa hoa
Cho con chậm lại vì con sẽ
Về với mùa Xuân của Đống Đa
Với vạn con tim ngời đuốc lửa
Với lòng dũng cảm của Ông Cha
Góp tay triệu triệu người trong nước
Lấy lại từng phân biển đâ’t nhà
Sông núi phải đòi, dâng tổ quốc
Nam Quan, Bản Giốc, đảo Hoàng Sa
Mùa xuân, thế giới vang lời chúc
Những cánh hoa Xuân thắm vạn nhà
Dân tộc từ đây vui hạnh phúc
Không còn chìm nổi với phong ba !
Cờ Vàng rực rỡ bay trong nắng
Ba cõi quê hương lại mượt mà
Trân trọng con quì hôn đất Mẹ
Mừng ngày chính nghĩa được thăng hoa
Mẹ ơi, đại cuộc khi tròn việc
Sẽ sáng vô cùng nghĩa Quốc Gia
Sẽ sạch nhà tù trên đất nước
Độc tài tàn ác thảy tiêu ma
Anh hồn Tử Sĩ thôi hờn tủi
Bởi nỗi oan khiên đã nhạt nhòa
Những nấm mồ hoang đều ấm lại
Vì lòng nhân bản Quốc gia ta...
Cuối cùng, xuân ấy, con và Thắm
(Cô bé ngày xưa ở cạnh nhà)
Quì trước bàn thờ hương khói ngát
Tơ hồng, Nguyệt Lão, lễ Giao Thoa ...
Nàng cười duyên dáng màđôn hậu
Đón nhận tình yêu rất thật thà
Con sẽ chồng hiền, nàng vợ đảm
Theo nền đạo lý của Ông Cha
Gia đình muôn thuở là đơn vị
Kiến tạo non sông, dựng thái hoà
Từ đấy, thơ con: Xuân Diễm Mộng
Điểm tô đất Mẹ vạn màu hoa ....
Ngô Minh Hằng
www.thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
*
**
EM VIẾT ĐI EM
(thân mến tặng các em sinh viên Việt Nam tham dự lớp
Việt Ngữ tại Rutgers The State University of New Jersey
do nhóm sinh viên VSA đảm nhiệm năm 2004.)
Tròn môi lại cho tình đầy thêm nữa
Em đánh vần đi, hai chữ "VIỆT NAM"
Cho tổ quốc bừng lên ngàn đuốc lửa
Cho hồi sinh, sông núi lại huy hoàng
Em đánh vần đi, người sinh viên trẻ
Êm dịu làm sao ngôn ngữ quê hương!
Dẫu em chào đời không trên đất Mẹ
Nhưng tim em, dòng máu Việt can trường
Vẫn tha thiết tràn đầy trong huyết quản
Yêu tự do, yêu lẽ phải, công bình
Ơi những tài năng không hề giới hạn...
Ơi những tấm lòng chân thật, nguyên trinh!!!
Đọc đi em, đây, Lạc Hồng, quốc sử
Bốn nghìn năm, Đinh, Lý, Nguyễn, Lê, Trần
Gương ái quốc, bao anh hùng, liệt nữ
Hiến dâng đời cho nghĩa cả, quên thân...
Em viết đi em: Giang Sơn, Dân Tộc
Tôn Giáo, Tự Do, Hạnh Phúc, Nhân Quyền...
Đó, thực tế, những nhu cầu đời sống
Của loài người, ngay từ thuở khai nguyên!
Khi đọc đến ngày đau thương, thống khổ
Có triệu oan hồn "sinh Bắc, tử Nam"
Có vạn xác người rừng xanh, biển đỏ
Trôi nổi, dập vùi, tức tưởi, hờn oan...
Tôi biết em sẽ thương cho nòi giống
Xót quê hương đang dưới ách bạo tàn
Xin đừng để người mị lừa, ru mộng
Bản Giốc mất rồi, mất cả Nam Quan !!!
Đọc tiếp đi em, tìm đi, sự thật
Và viết đi em, trang sử oai hùng
Trang sử Việt Nam kiên cường, bất khuất
Xin viết cho người thế giới xem chung!
Ngô Minh Hằng
Cô giáo Việt Ngữ của các em.
*
**
THƠ GỞI BỐ
(Kính dâng BỐ nhân ngày Father's Day và xin gởi đến
tất cả những người Cha trên thế giới.)
Con tìm mãi, lời vụng về, thiếu nghĩa
Và cũng không đủ ý của lòng con
Để nói lên niềm yêu kính trong hồn
Ngày của Bố. Viết bài thơ tặng Bố
Bao kỷ niệm của ngày con tuổi nhỏ
Bỗng rộn ràng sống lại, rất thiêng liêng
Con nhớ thiết tha đôi cánh tay hiền
Mà Bố đã che đời con gió bão...
Trong mắt bố là chứa chan hoài bảo
Là tràn đầy hãnh diện lúc nhìn con
Là yêu thương sâu thẳm tự tâm hồn
Là thông cảm, là hy sinh, tha thứ
Bố là mái, che đời con mưa lũ
Bố là tường ngăn nắng gió tuyết sương
Bố là nền, là sức sống thái dương
Là tất cả cho con thành khôn lớn
Có lắm lúc biển gầm đời sóng cuộn
Bố vững tay chèo lái đến bình yên
Những lúc cô đơn đối diện muộn phiền
Vẫn đứng thẳng, Bố kiên cường phấn đấu
Bố cuả con! Bố muôn đời yêu dấu!
Bố muôn đời vằng vặc tấm gương trong
Công Bố Thái Sơn, con khắc ghi lòng
Và mong được đáp đền trong muôn một
Cảm ơn Bố : một tình yêu vô lượng
Con: tàu đêm, cần lắm những vì sao!
Bố của con ơi ! Thương Bố dạt dào ...
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com
*
**
Còn lại dư âm
Mang được chi không ở cõi đời
Hay là tay trắng trở về thôi
Dương gian trả lại cho trần thế
Theo luật huyền vi của đất - trời
Theo luật huyền vi của đất - trời
Khi mà cát bụi đã là nơi
Khi đời đánh gía ngày ta sống
Ta đã làm chi ích lợi đời ....
Ta đã làm chi ích lợi đời
Trái tim lân mẫn giúp đời vui
Vun đời tươi thắm màu hoa hạnh
Cho chốn nhân gian rộn tiếng cười
Cho chốn nhân gian rộn tiếng cười
Hay đem hận - tủi rắc đầy vơi
Ðể mai, ai nhắc người năm trước
Nhắc với khen - chê của nghĩa đời
Nhắc với khen - chê của nghĩa đời
Vì đời như thể tấm gương soi
Và ta sẽ nhận từ gương ấy
Phản ảnh chính ta, ở cõi người
Phản ảnh chính ta, ở cõi người
Thì xin từ - ái để thơm rơi
Vì khi xương thịt tan trong đất
Còn lại dư âm những tiếng cười ....
Ngô Minh Hằng
http://www.youtube.com/watch?v=PseU-cLjd1E
*
**
Cũng đành...
(gởi người phê bình thơ chi mà buồn quá...
viết nhè nhẹ cho đời vui ...)
Người phê bình thơ chi buồn quá thế
Toàn chuyện đau thương, kể tội bạo quyền
Làm người đọc nổi chìm theo dâu bể
Nhè nhẹ đi cho sầu khổ vào quên ...
"Nhè nhẹ đi"... thưa, thế nào là nhẹ ?
Khi nước vui, bút tự nở thơ tình
Còn hiện tại, quê hương ta tăm tối
Dân ta buồn vì áp bức, điêu linh
Thơ thẳng thắn, vô tư, không phe phái
Thơ nói những gì rất thật, sảy ra
Nếu ai đọc thấy hồn thơ tê tái
Thưa, đấy, niềm đau, hiện tại, quê nhà ...
Thơ rướm máu vì hiện tình đất nước
Ðảng bán Tây Nguyên, Quan - Giốc, Hoàng Sa ...
Sóng dựng biển Ðông, đảng hèn, khiếp nhược
Câm, điếc, mù khi chệt giết dân ta
Trước ngoại nhân, thơ xót người gái Việt
Vàng ngọc đem ra phơi giữa chợ tình
Ô nhục này muôn đời không tẩy hết
Như bọn tội đồ vỗ ngực quang vinh !
Như đảng gian manh dựng tuồng, kết tội
Những người dân yêu lẽ phải, yêu quê
Rồi dùng luật rừng vô nhân, bỉ ổi
Ðể nhốt dân tù bất luận cười chê
Thơ tố cáo bạo quyền, loài gian ác
Sai công an đi đánh giết dân lành
Quan chức nhà Hồ mua dâm, trắng án
Nạn nhân tù, kêu chẳng thấu trời xanh !!!
Từ tỉnh đến quê, người dân chịu đủ
Ách đau thương mà đảng buộc dân vào
Ðảng mài vuốt nanh cho bày ác thú
Để chỉ ăn tươi nuốt sống đồng bào
Quê ta thế, thơ làm sao vui được
Người chê thơ, chê nữa, cũng đành thôi
Khi tận tuyệt loài giết dân, bán nước
Thơ sẽ thăng hoa, rạng rỡ, thưa người ...
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Bầy con phản phúc
Thuc tế, Bà mẹ VN anh hùng ngồi trước đống huy chương
đảng VC đã ưu ái tặng bà mấy chục năm trước tháng 4/1975.
Bà khóc vì bị đảng chiếm nhà, thu đất.
(Cảm nghĩ của người tị nạn CS về dự án xây tượng đài
Bà mẹ Việt Nam anh hùng của VC tại VN.
Gởi đảng tư bản đỏ, tham nhũng, giết dân, bán nước .)
Bao năm bán nước buôn dân thế
Chưa thỏa lòng sao ? Chửa đủ giàu ?
Nước mất chủ quyền, dân mất mạng
Còn toan đem mẹ để bêu đầu ?
Lấy đầu người mẹ, con làm tượng
Để nặn thêm ra những thỏi vàng
Nhưng lại mị dân là tưởng niệm
Mẹ anh hùng chiến sĩ vinh quang !
Vinh quang ? Không đúng! Là ô nhục ...
Nhục bởi bày con, lũ bạo tàn
Nửa thế kỷ hơn loài phản tặc
Giết dân bán nước để giàu sang !
Để nay xã hội thì băng hoại
Sông núi băm tơi, hiến cộng Tàu
Dân tộc đau thương và nhục tủi
Do ai ? Chính đảng, lũ chư hầu !
Vì con gian ác nên người mẹ
Thẹn với năm châu, với xóm giềng
Với lớp người sau và kẻ trước
Với trang hùng sử giống Rồng Tiên !
Có gì vinh dự cho người mẹ
(Vinh dự vì con phản quốc à ?)
Đã bị bêu đầu đau đớn thế
Lại còn bia miệng tiếng gần xa !
Bày con phản phúc không chừa mẹ
Chỉ bởi dã tâm, bởi bạc tiền
Xưa đã bịp lừa công cất giấu
Nay còn lợi dụng để giàu riêng !
Nghe đây, bày thú kia, tàn ác
Có biết lòng dân ngút oán hờn ?
Tức nước, bờ kia rồi sẽ vỡ
Sóng thần sẽ rửa hận giang sơn !!!
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
**
Một chút tàn tro
Mai ta từ biệt cõi đời
Hồn theo mây khói về nơi vĩnh hằng
Hóa thân với gió với trăng
Không còn phiền lụy bất bằng thế nhânNgày ta từ giã cõi trần
Tiễn ta, nếu đến mộ phần, xin vui
Vẫy tay, nhớ gởi nụ cười
Mừng ta trả nợ xong rồi, trần gian ...Chuyến đi, ta đã sẵn sàng
Khép đôi mắt lại nhẹ nhàng là xong
Bình an đã có tại lòng
Huyền vi cứ bước theo dòng, thế thôiMai ta từ bỏ cuộc chơi
Thì ta xin cảm ơn đời, ta đi
Ðời người sinh ký tử quy
Tuần hoàn vũ trụ có gì lạ đâu
Khi ta rời trái địa cầu
Cảm ơn đời đã nhiệm màu , đầy Thơ....
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/
*
**
Thế sự
Thế sự chao ơi, qúa nhiễu nhương
Dối gian quỷ quyệt biết đâu lường
Dân lành tăm tối đời trâu ngựa
Giặc dữ huy hoàng mộng bá vương
Thiếu bậc trung thành bồi tổ quốc
Thừa loài phản trắc xé quê hương
Ngày nào hải ngoại ta đoàn kết ...
Trừ sạch nằm vùng, sạch bất lương ?!
*
Trừ sạch nằm vùng, sạch bất lương
Thì người tị nạn chốn tha phương
Sẽ không chán nản, không phân hóa
Mới vững tin yêu, vững lập trường
Vì cộng, khi xưa rời lãnh thổ
Vì ta, này lúc giữ biên cương
Lằn ranh Quốc - Cộng mà minh bạch
Cờ sẽ bay vàng khắp cố hương !
Ngô Minh Hằng
*
**
Lời chiếc đủa
(Thân mến gởi đồng bào Việt Nam - mọi lứa tuổi, trong và ngoài nước)
Em là chiếc đũa đơn côi
Người đưa tay bẻ, đũa thời gẫy ngay
Xin anh xin chị đến đây
Gom thành một bó đũa này với em
Chúng ta đoàn kết mà xem
Đố ai bảo đũa yếu mềm nữa không ?
Chung lòng mà tát biển đông
Thì nào chuyển núi dời sông, khó gì !
Cứ đường quang chính ta đi
Cứ lòng đoàn kết ta thì thành công
Gương xưa, Hội Nghị Diên Hồng
Tích xưa, dẹp Tống, bình Mông những lần *
Sức nào bằng sức toàn dân
Mạnh nào bằng mạnh tinh thần, đũa ơi !
Chứng minh, sách sử bao đời
Thì sao ta chẳng học lời tiền nhân ?
Nào, ta góp sức chung phần
Dẹp đi những chuyện cá nhân oán thù
Muốn thành bó đũa ta mơ
Tô vàng chữ Nhẫn, hững hờ cái Tôi
Một khi thành bó đũa rồi
Đố ai bẻ được ngàn đôi ĐŨA THẦN !!!
Đũa Thần cứu nước, phò dân
Dẹp tan Việt cộng bất nhân, vô nghì
Ngô Minh Hằng
- Lê Đại Hành phá Tống giết tướng nhà Tống ở Chi Lăng (981)
- Hưng Đạo Vương phá quân Mông Cổ tại trận Bạch Đằng, bắt sống Ô Mã Nhi năm Mậu Tý (1288)
*
**
Em bé Việt Nam trên lề đường Hà Nội
(Cảm xúc qua lời kể của một người)
Phố xá bừng lên trong nắng mơ
Bên lề, rác rưởi, bụi bay mờ
Có hai em bé ngồi kiên nhẫn
Bên chiếc ca nhôm, dáng đợi chờ
Chốc chốc thằng em lại nấc lên
Tôi nghe trong gió, tiếng em rên
Thằng anh - tôi đoán - ôm em, dỗ
Út nín đi em, đợi có tiền...
Anh sẽ mua cho cái bánh nè...
Mua cơm, hai đứa chúng mình chia
Anh cho em hết đồ ăn nữa
Bố với anh Hai cũng sắp về ...
Lau mắt, thằng em cố mỉm cười
Cười mà như mếu, gọi : Anh ơi...
Sắp về?...bố với anh Hai hả...
Sao bỏ mình đị? Út giận rồi !
Thấy lạ, tôi bèn đến cạnh em
Dịu dàng, gợi chuyện để làm quen
Em ơi, gió lạnh hay đời lạnh
Mà mắt thơ ngây lệ ướt mềm ???
Em thả mắt buồn trong nắng thu
Nói như tiếng gió giữa sương mù
Mẹ đau, không thuốc khi sanh Út
Và chết ngày cha ở chiến khu !
Cu Út thua em bốn tuổi đời
Em thương Út lắm, Út mồ côi
Sanh chưa đầy tháng thì me mất
Mất một tình thương lớn nhất đời !
Hơn một năm sau nhận được tin
Cha về, mộ mẹ đã rêu in
Cha về với một bàn chân cụt
Lặng lẽ buồn như một bóng chim
Gặp lại, nào cha có thể ngờ
Con đầu làm mẹ mớm em thơ
Áo không đủ ấm, khoai ngô thiếu
Trong túp lều tranh ngập nắng mưa !
Cha sống âm thầm nuôi đám con
Trồng rau, bới củ để sinh tồn
Nhưng rồi giông bão không ngừng đến
"Qui hoạch", người ta lấy thửa vườn !
Nguồn sống, nên cha chẳng chịu giao
Thế là "CHỐNG ĐẢNG", buộc cha vào
Anh Hai phản đối người giam bố
Đảng bắt anh về trại cải lao !
Từ đấy chúng em ngủ viả hè
Sống đời hạnh phúc đảng từng khoe
Nên dù gió lạnh Đông, Thu đến
Có thấm đâu bằng cái lạnh kia !
Cái lạnh từ tim của đám người
Tên là Cộng Sản đấy, anh ơi
Họ không còn chút gì nhân tính
Là thú rừng sâu, hiểm ác thôi !
Út khóc. Thằng anh lại dỗ em
Nín đi. Nín nhé, nín, anh xem
Nín, anh mua cháo em ăn đỡ
Anh biết em anh đã đói mèm !
Trời ạ, lòng tôi đắng, mắt cay
Đau thương sao có nỗi đau này!
Đời em đến thế vì ai nhỉ
Bé Việt Nam sao phải đọa đầy ???
Đứng lặng nhìn em, đứng nghẹn ngào
Nói gì? tôi biết nói làm sao ???
Tôi đưa, em nhận mươi đồng bạc
Em bỏ vào ca, nước mắt trào !
Ngô Minh Hằng
http://nhungbantruongca.blogspot.com/
*
**
Huyền Trân
Thế sự chao ơi, qúa nhiễu nhương
Dối gian quỷ quyệt biết đâu lường
Dân lành tăm tối đời trâu ngựa
Giặc dữ huy hoàng mộng bá vương
Thiếu bậc trung thành bồi tổ quốc
Thừa loài phản trắc xé quê hương
Ngày nào hải ngoại ta đoàn kết ...
Trừ sạch nằm vùng, sạch bất lương ?!
*
Trừ sạch nằm vùng, sạch bất lương
Thì người tị nạn chốn tha phương
Sẽ không chán nản, không phân hóa
Mới vững tin yêu, vững lập trường
Vì cộng, khi xưa rời lãnh thổ
Vì ta, này lúc giữ biên cương
Lằn ranh Quốc - Cộng mà minh bạch
Cờ sẽ bay vàng khắp cố hương !
Ngô Minh Hằng
*
**
Bài thơ không có tên
Mấy chục năm qua tôi sống âm thầm
Không dám nằm mơ lội về quá khứ
Mà lầm lũi trôi theo dòng lữ thứ
Mộng tưởng ngày về kiếm chút khuây vui
Lắm lúc nhớ quê tức tưởi ngậm ngùi
Nhất là buổi xuân về hay lễ lạc
Nhìn bản xứ họ quây quần thù tạc
Người hân hoan chào hỏi chúc vui người
Tôi, kẻ ở nhờ lặng đứng nhìn tôi
Mũi tẹt da vàng nên thành lạc lõng
Ngôn ngữ xứ người nói năng ngượng ngọng
Nên tết nào tôi cũng chẳng đèn hoa...
Mà co ro đóng cửa ở trong nhà
Nhìn hoa tuyết bay lạnh vào đến ruột
Tận sâu thẳm tôi đã từng mơ ước
Tìm đồng hương, ngày tết đến cùng nhau
Tiếng mẹ đem ra chia sẻ niềm đau
Về một quê hương, về bao số phận
Nhưng gặp nhau rồi đôi khi hối hận
Vì người này không hiểu tiếng người kia
Đem nỗi hờn vong quốc những mong chia
Chia chẳng được lại cộng thêm buồn tủi
Ra mấy chục năm thời gian thay đổi
Nên lòng người cũng thế, đổi thay nhanh
Trắng và đen quá mỏng một lằn ranh
Thì ai biết ai đỏ lòng xanh vỏ
Mũi tẹt da vàng, đồng bào tôi đó
Nhưng sao lạ lùng cả tiếng nằm nôi ....
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Tất cả còn đâỵ!
Khắc khoải, còn đây, những tấm lòng
Thất phu hữu trách trước tồn vong
Xót cho nòi giống, thương cho nước
Muốn đổi thay đời, chuyển núi sông
Dũng kiệt, còn đây, những trái tim
Coi thường phú qúy nhẹ bình yên
Ấm êm đổi lấy trời sương gió
Để thắp cho đời ngọn lửa thiêng
Dân tộc, còn đây, những ước mơ
Mà bao thế hệ thiết tha chờ
Mẹ già mặt đợi, rưng tròn lệ
Cơm áo mong đầy mộng trẻ thơ
Xã hội, còn đây, những bất công
Niềm đau nỗi khổ vẫn muôn trùng
Làm sao có thể quay lưng được
Khi máu tim ta, giống Lạc Hồng ?!
Tất cả còn đâỵ Phải thế không?
Chờ ta hợp sức với chung lòng
Xin vì hạnh phúc cho dân nước
Dẹp tấm tình riêng, dựng nghĩa chung !
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/
*
**
Xuân Hà Nội
(gởi về quê hương và dân tộc Việt Nam - Riêng tặng các bạn một thời thân quen Hà Nội)
Tôi sẽ mời em thăm Xuân Hà Nội.
Khi hoa vàng rực rỡ khắp non sông.
Có mẹ bên con, vợ sánh vai chồng.
Vui ca bản Việt Nam ngày phục quốc.
Cùng với đồng bào, ta cao ngọn đuốc.
Làm lễ thượng kỳ ở giữa Thăng Long.
Lá cờ vàng bay rợp khắp non sông.
Trong nắng mới chào mùa Xuân rất mới.
Có toàn quốc hân hoan hồn trống nổi.
Trước đền Hùng thắp lại nén nhang thiêng.
Trẻ đứng sau già lễ tạ Tổ Tiên.
Mừng đất nước thoát qua ngày khốn khó .
Ơi Hà Nội, khoảng trời tôi thương nhớ.
Năm cửa Ô thân mến quá trong lòng.
Quan Trưởng, Cửa Nam, Cầu Giấy, Cửa Đông.
Và Cửa Bắc, nơi anh hùng Hoàng Diệu Đã tuẫn tiết vì quân thưa, lực yếu.
Vũ khí thô sơ không giữ nổi thành.
Nhưng tướng hùng không để thẹn sử xanh.
Đem mạng sống chứng minh tình sông núi .
Nào, mời em, đường hoa, xin bước tới.
Đến Hồ Gươm tìm lại tuổi trăng đầy.
Ngắm bóng rùa thần trôi giữa bóng mây.
Mà hãnh diện từng trang hùng quốc sử .
Cầu Thê Húc đợi tình người viễn xứ.
Về tìm màu áo lụa thuở hoa niên.
Đến Hồ Tây tìm thanh khiết hương sen.
Tiếng guốc mẹ tìm vang đường Quan Thánh
Qua Trấn Quốc, rẽ vào hồ Trúc Bạch.
Ngắm liễu gầy tay hứng lá bàng rơi
Con đường kia là Phố Hiến em ơi
Đôi nhẫn cưới chờ ai nơi Hàng Bạc
Nửa thế kỷ hơn người ta tàn ácNước dân đau,
Hà Nội đã kinh hoàng.
Nhưng ngày ta về với Mẹ Việt Nam.
Thì Hà Nội phải là mùa xuân ngát
Bởi trong đất, trưởng thành muôn dòng thác.
Đang tìm về với biển, dựng mùa hoa.
Như ta về với Mẹ Việt Nam ta.
Bằng chính nghĩa, bằng cờ vàng dân tộc!
Mẹ Việt mừng con xanh dòng lệ ngọc.
Tôi mừng đời, hôn đất me. rưng rưng
Pháo nổ, cờ bay, toàn quốc tưng bừng.
Quê tôi đấy, thưa em, Xuân Hà Nội !
Ngô Minh Hằng
http://nhungbantruongca.blogspot.com/
*
**
Tri tình
(Cảm xúc khi được xem những hình ảnh trong ngày 11.11.2012, ngày CĐNVTD tại tiểu bang NSW, Úc Châu, tổ chức lễ tưởng niệm các chiến binh Úc đã hy sinh trong chiến tranh VN, đồng thời cũng là Lễ Vinh Danh và Tri Ân Nước Úc nhân dịp kỷ niệm 50 năm Úc tham chiến tại VN, chống CS xâm lăng, bảo vệ nền tự do của miền Nam nước Viêt. Xin cảm ơn nhà báo Hữu Nguyên đã gởi hình ảnh cho.)
Năm mươi năm trước
Các anh đến với chúng tôi
Bảo vệ tự do, lý tưởng cho đời
Xây hoà bình nhân loại
Tổ quốc tôi bị cộng thù phá hoại
Giang sơn cắt nửa chia hai
Miền Bắc đau thương tang tóc u hoài
Anh đã giúp, giữ tự do cho nửa phần còn lại
Tháng năm dầu dãi
Bom đạn tơi bời
Anh, những quân nhân hào khí ngất trời
Đã với chúng tôi săn kẻ thù khắp vùng hỏa tuyến
Nguy hiểm từng giây vẫn can trường lẫm liệt
Chặn bước thù lớp lớp xung phong
Đường các anh đi thơm ngát hoa lòng
Tình chiến hữu, đồng minh, tình nhân loại
Năm mươi năm sau
Chúng tôi đứng đây không luận ai thành bại
Mà luận anh hùng qua quan điểm, mục tiêu
Tôi cảm ơn anh đến mấy cũng không nhiều
Cũng không đủ với những gì anh tặng
Mười tấm bia vàng
Tên anh đã khắc
Để ghi nhớ bao ân tình sâu nặng
Của một thời chiến đấu gian nan
Máu anh đã đổ
Cùng máu Việt Nam
Cho mộng ước hoà bình
Cho tự do lý tưởng
Cảm ơn anh đã cùng chúng tôi giữ nước
Giữ quê tôi như giữ chính quê mình
Cảm ơn anh cho tất cả hy sinh
Hạnh phúc một đời bên con bên vợ
Tiếng nấc của mẹ cha, nỗi buồn, nỗi nhớ
Và yêu thương của bằng hữu họ hàng
Tưởng niệm hôm nay, tôi xin thắp nén nhang
Dẫu ngọn nến sáng từ ngày xa cách
Quê mẹ anh về xác nằm trong đất
Nhưng hồn thiêng đã nhập núi sông thiêng
Sáng ngời nghĩa cử
Rạng rỡ tuổi tên
Bốn phương sạch nợ chinh yên
Sử vàng bia ngọc lưu truyền muôn sau
Xin nương ánh nến nhiệm màu
Về đây anh nhé chứng câu tri tinh...
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Mùa Xuân và Mẹ
(Kính dâng Hương Linh Từ Mẫu - Tặng những bạn đồng tâm cảnh)
Cho con nhắc rất nhiều lần mẹ nhé
Bốn mươi sáu năm nhớ mẹ vô cùng
Bốn mươi sáu năm dằng dặc, điệp trùng
Con hụt hẫng vì đời không có mẹ
Mẹ biết đấy trong kiếp người dâu bể
Con đã bao lần gục ngã đau thương
Như Bảy Lăm, giặc cướp trọn quê hương
Xô con xuống bằng bất nhân, bạo lực
Sao kể hết, mẹ ơi, niềm uất ức
Mà cộng thù áp đặt giết dân ta
Cải tạo, kiểm kê, hộ khẩu, thu nhà
Kiểu cướp giết tinh vi và tàn bạo
Vì không thể sống với loài chồn cáo
Tìm tự do con vượt sóng trùng khơi
Biển cả mênh mông, bèo bọt phận người
Giữa sống - chết một lằn ranh nhỏ xíu
Ngôn ngữ xứ người vụng về ngọng nhịu
Con lại đối đầu bao nỗi khó khăn
Mẹ dạy đường đời là cuộc đấu tranh
Nhưng không dạy con sẽ là đấu thủ
Cuộc đấu quá dài và con mệt lử
Đến hôm nay thắng - bại vẫn chưa tường
Vì giặc vẫn còn xé nát quê hương
Và con mẹ vẫn thăng trầm cuộc lữ
Lại một mùa xuân trên đường viễn xứ
Con nhớ quê và nhớ mẹ thật nhiều
Nhìn cánh tuyết rơi bạc trắng trời chiều
Con nhớ Sài Gòn me xanh bóng lá ...
Nỗi nhớ triền miên, xốn xang, vật vã
Đôi khi yếu lòng con khóc mẹ ơi ...
Con ước phải chi còn mẹ trên đời
Thì con chẳng cô đơn trong chiến đấu
Thì buổi xuân về tuyết đầy bên giậu
Nỗi nhớ quê có mẹ sẻ chia tình
Xuân dẫu tha hương, xuân chẳng một mình
Dầu bao tuổi con vẫn cần có mẹ
Dầu bao tuổi, con vẫn còn rất bé
Trước mặt mẹ hiền, thưa, phải thế không ?...
Mẹ của con ơi ....nhớ mẹ khôn cùng .....
Ngô Minh Hằng
www.thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Mậu Thân, vết thương thế kỷ
(Tưởng niệm 40 năm biến cố Mậu Thân)
Bốn mươi năm trước, một mùa xuân
Khắp nẻo thôn xa đến phố gần
Dân dã nôn nao mong hưởng Tết
Lính chờ hưu chiến, phút dừng quân
Hỡi ơi, Xuân ấy có đâu ngờ
Súng nổ điên cuồng, nát giấc mơ ...
Thành phố hoang tàn theo pháo giặc
Mùa xuân tắm máu giữa giao thừa !!!
Tại sao tàn nhẫn giết dân tôi ?
Hưu chiến vì đâu máu đỏ trời !
Tập thể một mồ, ngàn xác chết
Xác già, xác trẻ, xác nằm nôi !!
Mùa Xuân sao nỡ giết dân tôi ?
Cả triệu sinh linh chết ngậm ngùi
Từ trẻ đợi giờ khoe áo mới
Đến già đang ước bữa cơm vui ..
Mùa Xuân, ai đã giết dân tôi ?
Một nửa quê hương khói lửa vùi
Ai pháo vào dân, vào bịnh xá
Vào trường, vào chợ, viện mồ côi ?!
Ôi tang thương ấy bởi vì đâu
Sao chọn ngày xuân dựng thảm sầu ?!
Để mãi Mậu Thân dòng uế sử
Cho đời nguyền rủa đến ngàn sau !
Xuân này là đã bốn mươi xuân
Nỗi hận niềm đau vẫn bội phần
Hằn dấu vết thương, đen thế kỷ
Mậu Thân, tội ác của vô thần !
Bao nhiêu oan khuất vẫn còn đây
Hận bốn mươi năm chửa lấp đầy
Chẳng lẽ cúi đầu than khóc mãi
Quê hương đang đợi cuộc vần xoay ...
Hỡi nào toàn quốc đứng vùng lên
Nhân bản, yêu thương dựng lại nền
Dân chủ, công bình xin kiến tạo
Ngàn đời hiển hách giống Rồng Tiên
Đừng ngần ngại nữa, góp bàn tay
Cứu chính đời ta khỏi đọa đày
Và cứu dân lành trong đáy ngục
Bạo quyền lừa mị bấy lâu nay ...
Cứu quê cho hết vặn mình đau
Và Mậu Thân xưa bớt hận sầu
Tiễn những hồn oan về cõi tịnh
Cờ Vàng công chính để muôn sau ...
Ngô Minh Hằng
*
**
Quà Tặng
Đoá hoa hồng này xin tặng
Mẹ yêu, người Mẹ Việt Nam
Vì con, nhọc nhằn vất vả
Suốt đời nhẫn nhục đảm đang
Đoá hoa hồng này xin tặng
Người Cha yêu kính Việt Nam
Dìu con đi từng bước nhỏ
Dạy con hát khúc da vàng !
Đoá hoa hồng này xin tặng
Cho Thầy, Cô giáo Việt Nam
Đã dạy cho em hiểu biết
Rồng Tiên quốc sử son vàng
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Con yêu Tổ quốc Việt Nam
Đời trai hiến dâng quê Mẹ
Đất sâu gởi nắm xương tàn
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Chứng nhân lịch sử Việt Nam
Hồn đau từng đường dao chém
Hờn căm trước lệnh đầu hàng !
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Cho người chiến sĩ Việt Nam
Thương anh nửa đời dâu biển
Chìm theo vận nước điêu tàn !
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Cho người vợ trẻ Việt Nam
Gặp cơn đau buồn quốc nạn
Chia đời cay đắng gian nan
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Thuyền Nhân của nước Việt Nam
Thành công vượt qua hải nạn
Hay trong lòng biển kinh hoàng
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Cho người con gái Việt Nam
Cánh hồng chưa tròn hương nụ
Ai gây mưa gió phũ phàng ?
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Cho em, em bé Việt Nam
Vì đâu mà em lớn vội
Vì đâu em phải cơ hàn ???
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Dân tôi, dân tộc Việt Nam
Kẻ đi ngàn phương lưu lạc
Người thì ở lại lầm than !
Còn trái tim này xin tặng
Giang sơn tôi, nước Việt Nam
Hồn xin làm cơn gió lộng
Vinh danh một sắc cờ vàng !
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Mùa Xuân nhớ Kinh Kha, Xuân ơi, Xuân về chưa?, Thức dậy đi thôi! ...,Giọt lệ mùa xuân, Cho em và mùa Xuân đau thương
( kính gởi đến những Kinh Kha trong nhà tù Việt cộng như tấm lòng biết ơn của người dân Việt Nam yêu chuộng Tự Do, Công Bình, Dân Chủ)
Mùa Xuân lại đến với muôn hoa
Đến với Đông Phương, viếng mọi nhà
Xuân hỡi, Việt Nam, Xuân có đến
Nhà tù, chúc tết những Kinh Kha ?
Chắc Xuân không đến, phải không Xuân ?
Chẳng bởi đường xa để ngại ngần
Mà tại những vòng dây xích đỏ
Nên người trong ngục vẫn chờ Xuân....
Người trong ngục tối: những Kinh Kha
Lao lý vì chung vận nước nhà
Vì xót dân lành đời khốn nhục
Và vì chính nghĩa, đã xông pha!
Anh hùng, coi nhẹ nỗi gian nan
Thách đố lằn dao của bạo tàn
Đem trí, đem nhân, đem dũng lược
Giúp đời mong xóa cuộc lầm than !
Cho dù mộng lớn chửa thành công
Nhưng đã chuông vang thức vạn lòng
Quốc nội, muôn người như quốc ngoại
Khát khao ngày giải cứu non sông!
Thắp lên Xuân nhé với Kinh Kha
Ngọn lửa tin yêu, giấc mộng ngà
Soi sáng cả vùng đen tối nhất
Để cùng vui hát khúc hoan ca
Để non sông Việt được hồi sinh
Mấy chục năm qua qúa tội tình
Đã sống cuộc đời không phải sống
Không nguồn nước ngọt, chẳng bình minh!
Xuân về, lại nhớ, Chúa Xuân ơi
Những góc nhà giam có những người
Hồn núi, tình sông, lòng biển cả
Đống Đa vẫn hẹn một xuân vui !
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
***
Xuân ơi, Xuân về chưa?
Hoa vàng, mai thắm nở
Phải Xuân về đấy không ?
Quê hương ơi, cách trở
Bao xuân rồi, nhớ mong !
Quê ơi, thương nhớ lắm
Những mùa Xuân ngọc ngà
Dù Xuân nghèo, tao loạn
Nhưng tình Xuân thiết tha !
Hăm mấy năm lưu lạc
Xuân về chưa, Xuân ơi,
Nhìn theo chòm mây bạc
Hồn Đống Đa bồi hồi
Mừng Xuân, ai yến tiệc
Vui hưởng thú phồn hoa
Riêng ta còn mải miết
Đợi mùa Xuân thái hòa
Đợi hoài sao chưa thấy
Chỉ thấy mình đơn côi
Thấy cờ vàng vẫy gọi
Đàn con yêu bên trời
Quê ơi, bao giờ nhỉ
Mùa Xuân được hồi sinh
Nguời nhìn nguời tỉnh mộng
Tặng cho nhau nhân tình
Bao giờ đàn chim Việt
Bay về tổ ấm xưa
Tìm mảnh đời đã mất
Xuân ơi, Xuân về chưa ???
Ngô Minh Hằng
***
Thức dậy đi thôi! ...
(Thân mến gởi đồng bào Việt Nam, mọi lứa tuổi, mọi thành phần. Gởi những đảng viên, công an và bộ đội tiến bộ, có tầm nhìn vào thực trạng đất nước, có lòng thương xót đồng bào và tinh thần yêu nước. Xin tất cả ACE, vì tương lai tổ quốc VN, chuyển đến thân bằng quyến thuộc của Quí Vị tại quê nhà.)
Hai mươi ba năm dưới ách độc tài
Tunisians dựng cơn bão nổi
Họ vùng lên, đập tan đời tăm tối
Giành lại cho đời hạnh phúc, bình minh
Ơi, Việt Nam, xin nhìn lại chính mình
Hơn sáu mươi năm độc tài lừa dối
Tổ quốc đau thương vẫn chờ vẫn đợi
Tiếng trống Diên Hồng giục giã lòng ai
Hỡi những Quang Trung, hồn nước u hoài
Chờ Trưng -Triệu – Nguyễn - Lê -Trần - Ðinh - Lý
Mau lên nhé, xin chung lòng, góp trí
Gần bảy chục năm quá đủ oan hờn
Dân số nước người mười triệu hoặc hơn
Sau hăm ba năm người ta vùng dậy
Tám chục triệu, mình nhiều hơn họ đấy
Gần bảy mươi năm sao vẫn ngủ vùi ...??
Thức dậy đi nào... dân tộc tôi ơi ...
Dân Chủ Tự Do không là tặng vật !
Mà phải đấu tranh một còn, một mất
Phải lấy máu mình rửa hận cho quê !!!
Sáu mươi sáu người oanh liệt nằm kia
Họ đã chết cho quê hương họ sống
Ôi cái chết làm lòng người rúng động
Tô nghìn năm lịch sử nét huy hoàng
Cái chết anh hùng, chết ấy vinh quang
Xin kính cẩn đứng nghiêng mình ngưỡng phục
Thà chết vinh còn hơn là sống nhục
Hỡi Việt Nam ! Tổ Quốc đủ đau rồi ...
Con cháu Tiên Rồng thức dậy đi thôi
Ðừng để thẹn với người trong bốn cõi ...
Ngô Minh Hằng
***
Giọt lệ mùa xuân
(Để khóc cho những người con gái Việt Nam sống trong ngục tù CS.)
Người con gái, muà xuân, rưng mắt lệ
Bởi sầu thương hận tủi chất lên đời
Khi an ủi không còn mang ý nghĩa
Thì lệ là thần dược đấy em ơi !!
Lời tâm sự, dẫu ngập ngừng, e ngại
Nhưng nói ra, em sẽ bớt đau buồn
Vì nước mắt rửa hồn em trong lại
Vì gạn lòng, lòng sẽ lắng bi thương !
Em từ khước mọi khuyên can của mẹ
Bỏ gia đình, không luyến nhớ, băn khoăn
Để say đắm phiêu lưu tìm hoa lệ
Vỡ mộng thơ ngây, úa tuổi trăng rằm
Cười nghiêng ngả bên ánh đèn mờ ảo
Những ly bia, khói thuốc cứ xoay tròn
Ơi cánh thiêu thân, loạn cuồng, khờ khạo
Ngọn lửa hồng cha’y đỏ những chồi non !
Đã mấy mùa Xuân em không có Tết
Thèm một đồng tiền mừng tuổi mẹ trao
Thèm chiếc áo thô, mẹ may , mẹ dệt
Thèm nụ cười thân, âu yếm ngọt ngào !
Đêm hoang dại, em theo người khách lạ
Đến chốn son vàng, đỏ bóng cờ sao
Để buồn tủi để ê chề nhục nhã
Sau phút bẽ bàng ân ái đổi trao !
Rồi thăm thẳm trên bước đường oan trái
Em chìm sâu trong bão tố mịt mùng
Trong xã hội vô luân thường, băng hoại
Gian dối, mị lừa, ác độc, tàn hung !
Em là một trong muôn ngàn trường hợp
Kể từ ngày cờ đỏ kín non sông !
Ôi, vì ai mà sử Hồng nhơ nhớp
Mà mă‘t Việt Nam máu chảy trăm dòng !!!
Em ngồi khóc, đảng cươì mừng chiến thắng
Giọt lệ em buồn thấm ướt mùa Xuân
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
**************************************
Cho em và mùa Xuân đau thương
Khi xưa xuân về trời xanh mây cao
Chim muông ân cần trao nhau lời chào
Muôn hoa tưng bừng lòng dâng niềm vui
Quê hương vào xuân cờ bay vàng trời
Hồn xuân bao la, hân hoan vầng dương
Tim non chan hòa lời yêu chân phương
Tình xuân êm đềm trong như trăng ngàn
Và em ngây thơ hồn nhiên nồng nàn
Ôm hoa theo chồng thuyền em vu qui
Và tôi chinh nhân xa xôi biên thùy
Rồi mùa xuân buồn trên quê hương ta
Vì ai xâm lăng làm đau sơn hà ….
Ôi mùa xuân nào hờn oan mênh mông
Xương vùi rừng sâu, xương phơi trên đồng
Mồ nằm bên mồ, mồ chôn trăm thây
Mồ bên đường làng, mồ trên nương cày
Tôi nghe tin buồn em ôm con thơ
Tìm nơi bình yên cho con, nào ngờ
Người ta điên cuồng và đau thương thay
Em trên đường quê, thây phơi bao ngày !!!
Ôi con tim nào em ơi không đau
Khi em ra đi và quê ta sầu
Ôi trời gần không, sao người tàn hung
Người xô con người vào nơi muôn trùng
Hôm nay xuân về, nhìn xuân đau thương
Thương em vô vàn và thương quê hương
Bao mùa xuân buồn nương thân quê người
Tôi mơ ngày về huy hoàng em ơi !...
Và mơ san bằng xuân nào chia ly
Vì ai da vàng nhưng tim màu chì
Cho mùa xuân về vơi đi đau thương
Cho môi em cười, quên bao oan hờn …
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
Là anh!!!
Ðất tôi trồng cấy.
Cây bắp, đọt mì.
Cớ sao anh đến cướp đi.
Nhà tôi anh phá, lấy gì nắng mưa !?
Vợ tôi vất vả sớm trưa.
Những mong khoai sắn rau dưa qua ngày.
Nhẫn tâm, anh cướp thẳng tay.
Cả giàn bầu mới sáng này ra hoa .
Chúng tôi nghèo lắm anh à.
Mảnh vườn, chén gạo, quả cà... anh chôm !
Chồng tôi chạy gạo.
Nhờ cuốc xe ôm.
Ðói cơm rách áo gầy còm.
Chặn đường anh phạt, anh còn giam xe !
Mẹ tôi bán bắpNgồi ở vỉa hè.
Tịch thu, kết tội, anh đe.
Tư sản mại bản, mẹ nghe, khóc oà
Con tôi trẻ dại.
Khờ khạo thật thà.
Tay trao súng, miệng gian ngoa.
Rằng Tàu đạo đức, rằng Nga nhân lành.
Mỹ cướp nước, Ngụy giết dân.
Ðánh tan Mỹ Ngụy giành phần ấm no.
Khi thống nhất, anh giở trò.
Gia đình liệt sĩ anh cho rã rời.
Giàu sang chỉ các anh thôi.
Hy sinh, nghèo khốn, chúng tôi tuyến đầu .
Bất bình, than thở đôi câu.
Dùi cui, báng súng khác đâu tử thù .
Bảo câm anh lại bắt mù.
Ðưa toàn bánh vẽ, dọa hù, mời ăn !
Em tôi tuổi trẻLòng thấy băn khoăn.
Sơn hà Tàu cộng lấn ranh.
Xót xa đất nước, chẳng đành ngồi yên.
Thế là anh bắt nhốt liền.
Gót giày, roi điện liên miên đòn thù.
Bốn Lăm cho đến bây chừ.
Chao ơi, nửa thế kỷ dư kinh hoàng.
Dâng Tàu, bán đất giang san.
Giết dân, cướp của, bạo tàn Là ( bọn) Anh !!!
Ngô Minh Hằng
*
**
Nhắn Đảng
(nhân vụ đảng Việt cộng cướp tài sản của công dân Đoàn Văn Vươn (tháng 11/2012) rồi lật lọng vu anh tội giết người và đem ra xử ngày 2/4/2013)
Dám vu anh tội giết người ?
Không, anh tiếc giọt mồ hôi ngọc ngà !
Từ biển anh đắp thành nhà
Cơ ngơi vườn ruộng quả là lắm công
Đến ngày cây trái trổ bông
Ruộng tôm sắp thắm những dòng mồ hôi
Thì quan tham, một lũ người
Đầu trâu mặt ngựa khơi khơi cướp nhà
Bao năm công khó bỏ ra
Mồ hôi nước mắt xót xa tấc lòng
Yếu hèn mới nín mà trông
Để bày ác đảng cướp không ruộng vườn
Đoàn Văn Vươn vốn can trường
Nên anh phản đối một phường sói lang
Thế là đảng lại vu oan
Rằng anh chống đối và toan giết người !!!
Giết người, uống máu dân tươi
Chính là đảng cộng giết đời Việt Nam !
Này, ta nhắn đảng bạo tàn
Hại người vô tội có làm đảng hay ?
Nhân từ còn chịu đắng cay
Huống phường xảo quyệt, cướp ngày, bất lương !
Ngày đảng xử Đoàn Văn Vươn
Là ngày đảng tự cầm gươm giết mình
Bởi vì thế giới công minh
Đã nhìn thấy những gian tình, thực hư !
Ngô Minh Hằng
*
**
Tiếng bom Tiên Lãng
Công anh lấn biển, từng phân.
Trồng cây, vác đá ngăn chân thủy triều.
Chí trai đã quyết một điều.
Dẫu bao khốn khó không xiêu tấc lòng.
Người xưa chuyển núi dời sông.
Anh nay lấp đất biển Ðông làm vườn.
Mấy lần sóng gió đại dương.
Nổi cơn thịnh nộ không thương sức người.
Sức người đấu với trùng khơi.
Bao năm vất vả, cơ ngơi mới thành !
Biển vàng nay hóa vườn xanh.
Một vùng trù phú, an lành xóm thôn.
Sóng không còn thét trên cồn.
Người không còn bị nước chôn thảm sầu.
Vườn xanh chưa kịp hoa màu.
Ðầm tôm, tôm mới bắt đầu quen nơi.
Nợ chưa trả hết cho người.
Môi anh chưa trọn nụ cười ấm no.
Huyện nhà, Tiên Lãng, quan to.
Ðòi trao vườn đất lại cho quan dùng.
Nghĩa là quan muốn cướp không.
Cướp tròn cơ nghiệp từng dòng mồ hôi.
Ðau thương quá sức con người.
Tiếng bom anh nổ vang trời Việt Nam.
Tiếng bom, tiếng thét hờn oan.
Khi dân bị đảng bạo tàn cướp đi.
Khi dân mất sạch những gì.
Mồ hôi nước mắt bởi vì đảng tham.
Tiếng bom từ xã Vinh Quang.
Huyện Tiên Lãng đã âm vang bốn trời.
Tiếng bom căm hận lũ người.
Cướp nhà, cướp đất làm đời đắng cay.
Tiếng bom Tiên Lãng hôm nay.
Ngày mai sẽ nổ ở ngay Ba Ðình !
Bởi đảng bán nước cầu vinh.
Giết dân, cướp mọi công trình của dân !
Ngô Minh Hằng
*
**
Tiếng khóc bên trời
TIẾNG KHÓC BÊN TRỜI
Ai "về du lịch Việt Nam" ( 1 )
Cho tôi nhắn gởi đôi hàng ai ơi
Rằng tôi thương lắm quê tôi
Vì quê có nửa phần đời ấu thơ
Có lời ru mẹ ầu ơ
Có dòng sông bạc, có bờ tre xanh
Có chiều nắng đẹp như tranh
Aó ai bay trắng Sài Thành như mây
Từ cơn hồng thủy về đây
Thì quê là những tháng ngày thê lương
Em thơ khóc tuổi thơ buồn
Mẹ già ôm nỗi đoạn trường đớn đau
Sinh ly tử biệt nghẹn ngào
Núi sông dưới lớp sóng đào. Than ôi!
Đỉnh son rợn tiếng ai cười
Vỉa hè mắt lệ ai người chứa chan
Ngục tù nào chất hờn oan
Ánh đèn nào tạo hàng đàn thiêu thân?
Người về, xin hãy dừng chân
Ghé thăm hoả ngục dương trần lửa reo
Để tai nghe tiếng dân kêu
Mắt kia để thấy muôn điều lầm than
Hỡi người "du lịch Việt Nam"
Về quê, thấy cảnh điêu tàn, có vui???
Biết chăng có kẻ bên trời
Thương quê? Thương lắm. Về chơi? Không về!
Nhắn người nếu thật thương quê
Nhân quyền xin góp lời thề đấu tranh !
Ngô Minh Hằng
(1) Ngôn từ thời đạị Thông thường, người ta đi du lịch ở những nơi xa lạ , thế mà, một số dân Việt Nam lại ... "về du lịch" ngay trên chính quê hương mình !
*
**
Lời tạ tội
(Ngày Giỗ Tổ, kính dâng Anh Linh Quốc Tổ Việt Nam)
Trong hương khói, dâng tấc lòng thành kính
Con cúi đầu xin Quốc Tổ thứ tha
Tội của con không giữ được sơn hà
Để cơ nghiệp lọt vào tay giặc đỏ
Để dân tộc bao năm rồi khốn khổ
Người mẹ hiền đành bán máu nuôi con
Gái mười hai môi đỏ thắm màu son
Trai niên thiếu vùi đời trong thác loạn
Trẻ lên ba đã chuyên nghề lượm rác
Và lao nô xuất khẩu gởi dân đi
Nét quốc hồn quốc túy có còn chi
Bên dinh thự của một bầy ác thú
Nước đã mất thì nhà đâu còn nữa
Nên niềm thiêng tôn giáo cũng điêu linh!
Khủng bố, tù lao, vùi dập, tội tình
Nỗi oán hận đã ba miền rên xiết
Sóng căm phẫn như triều dâng mặt biển
Biến thân người thành đuốc lửa hy sinh
Nơi tôn nghiêm thành căn cứ đấu tranh
Và thôn bản thành tuyến đầu khói lửa
Con có tội để quê hương bức tử
Để gia tài Quốc Tổ phải tan hoang
Núi thẳm rừng xanh sông biếc bạt ngàn
Mỗi tấc đất là tiền nhân xương máu
Đã để lại cho giống nòi, con cháu
Mà nay con làm mất cả gia tài
Mấy chục năm rồi con nặng trên vai
Niềm nhục tủi của nỗi hờn vong quốc
Con mong lắm một ngày trên đất nước
Khổ đau qua, còn lại những xuân vàng
Để Việt Nam chung hưởng ánh vinh quang
Cùng nhân loại trong tự hào dân tộc
Viết những bản trường ca mà con khóc
Lệ từng hàng như máu đẵm thơ con
Dòng lệ u hoài nhớ nước thương non
Chảy đơn độc trên bước đường viễn xứ
Tội lớn qúa, không thể nào tha thứ
Nên từng ngày con khổ với niềm đau
Lòng xót xa, con thắp nén hương cầu
Cho dân tộc thoát qua đời hung hiểm
Cho đất nước cùng năm châu mà tiến
Quốc Tổ ơi, xin giải cứu dân lành!
Giúp muôn người trong chính nghĩa đấu tranh
Được hoàn tất trong niềm vui chiến thắng
Thơ con với hồn con, trong như nắng
Dâng lên NGƯỜI, tạ tội với quê hương!
Ngô Minh Hằng
www.thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Chuyện của loài chim
Con chim nhỏ đậu trên cành, nó hót
Tiếng hót vui tươi, tiếng hót ngọt ngào
Bên mẹ, tập bay, đường bay rất ngọt
Tập tung hoành, chim soải cánh trời cao
Mẹ dạy chim vỗ đều cho dịu cánh
Để bay xa ngàn dặm, lướt muôn trùng
Dạy tìm mồi, dạy chuyền cây, từng nhánh
Dạy giữ mình khi nguy hiểm, tàn hung
Mẹ và chim sống những ngày hạnh phúc
Trong êm đềm, trong rực rỡ xuân tươi
Nhưng một buổi có mũi tên ác độc
Nhắm chim con, tiếng gió xé ngang trời
Chim mẹ nhào ra, lấy thân che chắn
Cho chim con yêu dấu được bình yên
Chim mẹ rớt như trái cây rời nhánh
Trên thân mềm máu đỏ ngập đường tên !
Con kinh hãi, nhìn đời, lòng đau đớn
Cất tiếng kêu ai oán, tiếng kêu buồn
Và từ đấy, nếu chim con có hót
Hót toàn lời thương tiếc đến thê lương ...
Ngô Minh Hằng
www.thongominhhang1.blogspot.com/
Cũng từ đấy em xa căn nhà cũ
Hai mươi năm xa cả bóng chị hiền
Buổi Xuân về, mai vàng xưa có nở ?
Và cành đào còn đỏ thắm ngoài hiên ???
Chị còn đứng bên giàn hoa thiên lý
Mộng mơ nhìn mây đỏ ráng chiều pha ?
Áo lụa thiên thanh vẫn hồng má chị ?
Tóc mây dài còn gọi gió trời xa ???
Hay từ đấy trong cuộc đời dâu bể
Má hồng xưa nhòa nhạt nắng sương phai ...
Máu lệ đổ tưới xanh vùng kinh tế
Ánh sao vàng che khuất nẻo tương lai ?
Đôi mắt chị dịu dàng, em vẫn nhớ
Một nơi mà dung nạp mảnh hồn em
Hai mươi năm từ khi chim vỡ tổ
Em lạc loài vỗ cánh giữa trời đêm !
Em ra đi với bao nhiêu hoài bão
Và hờn đau sôi sục ở trong lòng !
Hai mươi năm mộng còn trong gió bão ...
Hai mươi năm ngụp lặn giữa chờ mong !
Trái tim em hai mươi năm vẫn đập
Nhịp đau buồn thống khổ của quê hương
Còn máu chảy, lệ rơi, còn bạo ngược
Là chị ơi, còn bao nỗi đoạn trường !
Em vẫn tin một ngày mai nắng đẹp
Và mùa Xuân thực sự ở muôn lòng
Sẽ vùng lên, đập tan đi cùm kẹp
Mỗi trái tim là khí giới vô song !
Con chim xưa sẽ bay về tổ cũ
Dựng lại Nhà Hồng Lạc bốn nghìn năm
Giàn thiên lý sẽ nhiều hoa, lắm nụ
Mắt chị hiền thôi thương nhớ xa xăm ...
Chị sẽ mặc thiên thanh màu áo lụa
Của ngày xưa khi đứng ngắm mây trời
Tóc chị xõa, gió bay về hương cũ
Má chị hồng như một thuở xa xôi ...
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/
*
**
Lời Di Chúc
Mai tôi chết, người chẳng cần phải khóc
Lệ không nhòa có lẽ mắt tươi thêm
Nhạt phai rồi từ khi đời xanh tóc
Một ân tình vừa mới chợt hồng lên !
Mai tôi chết, đừng văn vài phúng điếu
Chớ màu mè, vì nó sẽ bay đi !
Hãy để những chân tình vang tiết điệu
Còn nếu không, xin chớ nói câu gì !
Mai tôi chết cũng đừng nhang với khói
Vì cuộc đời tự nó đã phù du
Nhưng nỗi đau và đợi chờ mòn mỏi
Thật vô cùng trên quê me.. Buồn chưa ?!
Mai tôi chết, xin người đừng vuốt mắt
Để tôi nhìn lần cuối một Quê Hương !
Dù quê tôi ngàn trùng xa tít tắp
Vẫn rõ trong tôi tên mỗi con đường !
Mai tôi chết, đừng bắt tôi ngậm gạo
Vì dân tôi đâu có bữa nào no ?
Tội nghiệp lắm, bao năm rồi rau cháo
Thèm bình minh, thèm hơi thở Tự Do !
Mai tôi chết, đừng trống kèn rền rĩ
Để tôi nghe đồng vọng giữa mênh mông
Hồn Yên Thế, sóng Bạch Đằng hùng vĩ
Và lời ai đáp lại tiếng non sông ...
Mai tôi chết đừng vẽ bày tẩm liệm
Một hố nông vùi lấp. Thế là xong !
Tội mất quê, làm đau nòi giống Việt
Dù chết đi còn nghe thẹn với lòng !
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Mừng đêm dài ló rạng một vừng đông
(Viết trong cảm xúc lo lắng và vui mừng khi đọc tin trên Net : Ngày 28/4/2008, Tại Saigon, để có thể hình thành cuộc biểu tình chống Trung Quốc trong ngày TQ rước đuốc thế Vận Hội qua Việt Nam, thanh niên sinh viên tiếp tục chia nhau theo dõi các hướng di chuyển của công an để chọn địa điểm thích hợp trong khi công an ráo riết cô lập hoặc bắt giữ những thanh niên sinh viên mà họ cho là chủ chốt trong các nỗ lực chống TQ. Các sinh viên bị bắt giữ tại đồn công an là Lê Ngọc Hồ Diệp, Hoàng Đức Trung - Bài thơ này là lòng ngưỡng phục của tác giả, riêng tặng các em sinh viên học sinh và tuổi trẻ yêu nước tại Việt Nam.)
Sớm hay muộn một ngày rồi cũng phải
Đứng vùng lên điểm mặt bọn hung tàn
Và Em đã !!! - Khi thấy điều oan trái
Dẫu con đường Em chọn lắm gian nan ...
Tôi hồi hộp dõi theo Em từng bước
Lo vô cùng khi thấy bóng công an
Chỉ sợ lúc gío gào trên ngọn đuốc:
Rằng Hoàng Sa là của nước Việt Nam !
Rằng trả lại ta, trả từng mỏm đất
Đất ta là máu thịt Tổ Tiên ta !
Bay đã cướp, cướp gia tài duy nhất
Ta phải đấu tranh vạch rõ chính, tà ..
Mà bị công an thi hành lệnh đảng
Xông tới, bắt Em như một tội đồ
Như kẻ tử thù, như tên phản loạn
Thì Em ơi, tôi đau xót lắm cơ !
Tôi đau xót bởi những điều nghịch lý
Sao đảng im khi Tàu chiếm Hoàng Sa ???
Đáng lẽ đảng phải vui và "nhất trí "
Khi những mầm măng trong ngọc trắng ngà
Biết yêu nước bằng tấm lòng dũng cảm
Trọng công bằng, phải trái, biết hy sinh
Khi bờ cõi bị cộng Tàu chiếm đoạt
Em biết hiên ngang đòi lại quê mình !
Nhưng trái ngược, đảng chẳng gìn sông núi
Còn cấm dân không được phép bất bình
Đảng muốn Hoàng Sa chìm vào hận tủi
Hổ nhục giô’ng nòì, đảng vẫn nín thinh !!!
Đuốc Thế Vận cháy qua vùng Hoàng đảo
Tàu ngầm rao miền đất đó, chủ quyền
Đảng cúi mặt nhưng lòng Em gió bão
Vì trong Em bất khuất máu Rồng Tiên !
Tôi cảm phục Em, hỡi Em, dân Việt
Những búp măng non có trái tim hồng
Đất nước có Em, sử xanh sẽ chuyển
Mừng đêm dài ló rạng một vừng đông !!!
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
(Để nhớ việc đảng cướp vườn ruộng của anh Đoàn Văn Vươn, xong đem anh ra toà về tội chống cơ quan công lực và giết người 2012-2013)
Lạ chưa ! bọn cướp cướp nhà
Nạn nhân chống cướp mà là tội ư ???
Kể từ "cách mạng" Tháng Tư
Đảng đem 'LUẬT LẠ' đập nhừ Việt Nam
Hèn chi Thác Giốc, Ải Quan
Hoàng Sa, hải đảo Tàu sang tung hoành
Đảng dùng thứ Luật Rừng Xanh
Cấm dân chống bọn lưu manh cộngTàu !
Đảng khom lưng, đảng cúi đầu
Đảng đem lãnh thổ dâng hầu đàn anh
Của dân biển bạc rừng xanh
Than ơi, nay đã hóa thành của ai
Tàu thì đảng đặt trên ngai
Dân thì đảng nuốt, đảng nhai cho tàn !
Cướp dân, đảng dựng lắm màn
Cướp xong, gán tội, vu oan, tuyệt vời !
Đảng mà muốn giết, dễ thôi
Đảng vu "chống đảng" là đời dân tiêu
Hoan hô nhà nước thật nhiều
Cướp anh Vươn đoạn tuyệt chiêu la làng !!!
Ngô Minh Hằng
*
**
Tỉnh dậy đi, Lời Cánh Chim Rừng,
Như chú bé tiếc hoài con dế nhỏ
Ta ngậm ngùi thương mãi một dòng sông
Như tượng đá bâng khuâng hồn thiên cổ
Ta ôm hồn Do Thái đứng hoài mong
Ôi tổ quốc, quê hương ta sầu hận
Sóng điên cuồng cao ngất ngọn tang thương
Mong đợi mãi ngày nước tuần, dân vận
Sao bao năm chưa xoay chuyển luân thường ?
Sao bao năm vẫn làm người vong quốc
Vẫn đớn hèn trong mộng mị áo cơm ?
Vẫn phân hóa, không sao đoàn kết được
Vẫn đành lòng bán rẻ cả danh thơm !
Vẫn vô tình bán hồn cho quỷ dữ
Mua giàu sang, mua ảo vọng công hầu
Quên tất cả lương tâm và lịch sử
Mặc vong tồn cho thế hệ mai sau ...
Tỉnh dậy chứ, sao mê hoài mãi thế ?
Kìa giống nòi thôi đã quá đau thương
Còn kịp đấy, tỉnh mau đi mà để
Biết rằng mình còn có một quê hương !!!
Ngô Minh Hằng
http://www.youtube.com/watch?v=PseU-cLjd1E
*
**
Lời Cánh Chim Rừng
(Gởi chiếc lồng chim)
Chim kia nếu hót có hay
Xin cho chim hót gọi bày đầu non
Bao la dưới đỉnh trời tròn
Quản chi năm tháng véo von gọi đàn
Nếu chim xa cảnh non ngàn
Lồng vàng khóa ngọc huy hoàng nhốt chim
Thì buồn, chim sẽ lặng im
Và không hót nữa lời tim cho đời
Bởi chim thiếu vắng bầu trời
Tự do, rừng thẳm biển khơi, tung hoành ...
Núi sông… nhuộm đỏ... tô xanh
Làm sao chim hót cho thành lời hay !?
Thôi chim xin cứ ... thế này
Xoải đôi cánh trắng chim bay trên ngàn
Quê hương còn ách bạo tàn
Thì chim còn hót gọi đàn, thế thôi ....
Lồng son xin để cho người
Núi rừng kia với chim trời của nhau ....
Ngô Minh Hằng
*
**
Nói với những người bạn đồng minh
(Nhân dịp ghé thăm VN Memorial)
Các anh, một thuở bạn đồng minh
Đến Việt Nam tôi tạo thái bình
Nhưng có một ngày anh ngã xuống
Và vì lý tưởng, đã hy sinh !
Cứ xem như thế nhé, anh ơi !
Để khỏi buồn anh, khỏi tủi tôi :
Anh mất đời trai, tôi mất nước
Ván cờ, kẻ được họ vui thôi ...
Máu anh nhuộm thắm nước non tôi
Triền núi, lòng sông, cả đỉnh đồi
Tôi cảm ơn anh, tôi hiểu lắm,
Niềm đau mất mát của con người !
Tôi biết gia đình anh khổ đau
Xót anh, mắt mẹ ngập u sầu
Vợ anh khóc ngất, ôm con dại
Người bố buồn thương, sớm bạc đầu
Quê Mẹ thanh bình, anh ngủ yên
Lòng anh chắc hẳn bớt ưu phiền
Trước bao suối lệ, niềm khâm phục
Sử sách muôn đời rạng rỡ tên ...
Thấy anh, tôi lại nhớ quê tôi
Cũng chiến tranh kia, cũng phận người
Cũng những đời trai ngang dọc đó
Nhưng hồn nhược tiểu ngậm hờn thôi !
Dân tôi không thiếu những anh hùng
Vị nước quên mình, rửa hận chung
Từ thuở Hồng Bàng khơi dựng nghiệp
Có người Phù Đổng, có Quang Trung
Và nỗi thương tâm lớn nhất đời
Tháng Tư đen ấỵ Tháng Tư ơi !
Bao nhiêu chiến sĩ anh tài đã
Vứt súng, quăng gươm, khóc nghẹn lời !
Họ đã một thời rất liệt oanh
Gian lao vì nước, chẳng vì danh
Khó khăn nguy hiểm từng xem nhẹ
Mạng sống bao phen sợi chỉ mành
Họ, thà tuẫn tiết, chết quang vinh
Họ, những người trai nhận cực hình
Họ, với xích xiềng trong cải tạo
Tim đầy máu lệ, miệng cười khinh !
Đời họ trôi theo vận nước buồn
Chìm trong biển động, gió mưa tuôn
Bao người gục xuống, nằm trong đất
Hàng triệu oan hồn sống vất vương
Chẳng thấy ai cho giọt lệ sầu
(Niềm đau mất mát khác gì nhau ?)
Ôi ngàn cảnh chết tang thương lắm
Ngay phút đời vui chửa bắt đầu !
Họ chẳng mả yên, chẳng đẹp mồ
Bới, đào, hoang phế, mục, tàn, khô ...
Tên không được khắc trên tường đá
Trang sử vô danh, nét hững hờ ...
Họ, người trai Việt đấy anh ơi !
Đã sống như anh, cũng kiếp người
Nhưng chết âm thầm không kẻ nhớ
AI GIEO SẦU THẢM NƯỚC, DÂN TÔI ???
Ngô Minh Hằng
http://nhungbantruongca.blogspot.com/
*
**
Hành trình của vàng trăng
Đời góc độ chênh vênh, đầy ẩn số
Làm sao em giải được những phương trình !?
Toạ độ nào có thật hạt bình minh
Để em nhặt, giát hồng vùng ảnh ảo ?
Đường vô định, thời gian vàng bóng áo
Có anh về, ta trực diện không anh ?
Khoảng cách nào đường giao tuyến mong manh
Du anh mãi, xa em ngàn diệu vợi ...
Không gian tím, em ngồi đây, tóc rối
Vẫn chờ anh như Tô Thị đợi chồng
Vạt nắng sân trường, định lý còn không
Xin một chút thoa màu môi tươi lại
Xin một chút, sưởi lòng em tê tái
Một chút thôi - xin chớ tiếc gì nhau
Vì ngày mai anh ạ, chốn tinh cầu
Có quy luật, chu kỳ nào cố định !
Dù tiếp cận, em không hề phân tích
Không bình phương hay rút gọn nguyên căn
Cũng chẳng hề biện luận hoặc băn khoăn
Mà giới hạn nhìn về miền vô cực
Chẳng tương đồng thì mơ chi tương ứng ?
Nên anh ơi, mình sẽ mãi song song
Có gì đâu, muôn kiếp một vầng trăng
Vẫn lặng lẽ nẻo hành trình duy nhất !
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
http://thongominhhang1thome.blogspot.com/
*
**
Thương ca của người tỵ nạn
( Rất đau lòng, xin gởi bản Thương Ca này đến Ðồng Bào Việt Nam, những người Tị Nạn VC, và những người không tị nạn VC, mọi lứa tuổi, mọi đoàn thể trên toàn thế giớị)
Vâng, Ông bảo Ông là người chống cộng
Cộng cướp non sông, cộng nhốt Ông tù
Vâng, Bà bảo, cộng kia, bày thú độc
Bọn giết người, bán nước, chẳng ai ưa !
Nghe như thế, lòng nào không ngưỡng phục
Phục con tim trung nghĩa, tấm gương ngời
Và mừng nữa, mừng quê hương tù ngục
Có những bàn tay giữ lửa cho đời ...
Nhưng rất tiếc, rất buồn vì đuốc lửa
Lắm kẻ không dùng đốt cháy xiềng gông
Mà lại lấy soi chân người, tìm vết
Sỉ nhục nhau, làm tan nát cộng đồng !
Sỉ nhục cả người bền lòng tranh đấu
Dù tháng năm, mưa nắng, đứng biểu tình
Dù ngòi bút nhắm vào bày thảo khấu
Dù lằn ranh Quốc - Cộng giữ phân minh !!!
Rồi sự việc tăng lên và lan rộng
Toà án này tốt, xấu chẳng chừa ai
Xử cả người XƯA chết do phản phúc
Xử đến người NAY vì cộng, chạy dài !
Xử như thế có làm đời trong sạch
Hoặc làm người chán nản đặng buông trôi ?
Nhưng chắc chắn cộng mừng vì đúng cách
Nghị quyết thi hành, đập nát, khuấy hôi
Xỉ nhục người phải chăng do mình tốt
Hay ghét ghen, mặc cảm ngập trong lòng ...
Hoặc đón gió hay thực hành nghị quyết
Để đạt mục tiêu đánh phá cộng đồng ???
Họ là ai, trẻ hay gìa, ai biết
Chỉ biết nhìn hậu quả thấy lòng đau
Xưa tìm Tự Do, bao nhiêu người chết
Nay có Tự Do, sao đạp nát nhàu !!!
Vâng, Ông bảo Ông là người chống cộng
Cộng cướp non sông, cộng nhốt Ông tù
Vậy, Ông hãy đồng hành cùng dân tộc
Góp bàn tay ta chung diệt quốc thù !
Vâng, Bà bảo cộng kia, bày thú độc
Bọn giết người, bán nước chẳng ai ưa
Vậy, mong Bà đừng khoe nanh phun nọc
Mà cùng chúng tôi tố giác tội đồ !
Hãy để sử ghi tiếng hờn lịch sử
Ai tội, ai công, phản bội, trung thành
Chuyện nước Việt Nam vì đâu, bức tử
Đã rõ ràng trong ý nghĩa đấu tranh
Còn ngồi đó khoắng đục ngầu dĩ vãng
Mà đặt tên vẽ tội ích gì không
Có tránh khỏi lòng ghét, yêu, xuyên tạc ?
Lợi cho ai ? Vâng, chỉ cộng vui lòng !!!
Cộng rất vui vì có người tiếp sức
Phá rối, quăng dơ, đâm thọc, hỏa mù
Không phải tuyên truyền tốn hao tài, lực
Mà vỗ tay cười, chiến thắng cộng thu !!!
Đây, bản thương ca buồn như tiếng khóc
Gởi chị, gởi anh khắp chốn địa cầu
Nếu thực Ông - Bà nạn nhân Việt cộng
Hãy chống cộng thù, đừng đánh lẫn nhau !
Ðừng lụi lưng nhau đường dao chí tử
Bôi mặt, tung chiêu, kể cả đòn hèn
Nghị quyết này, sao làm giùm cộng chứ ?
Để cộng làm, nếu thật sự anh em !!!
Vâng, nếu thực Ông - Bà yêu tổ quốc
Xót quê hương, dân tộc, trọng công bình
Thì xin hãy đấu tranh cho đại cuộc
Để giống nòi, sông núi được tồn vinh !
Ngô Minh Hằng
http://nhungbantruongca.blogspot.com/
*
**
(gởi về quê hương và dân tộc Việt Nam - Riêng tặng các bạn một thời thân quen Hà Nội)
Tôi sẽ mời em thăm Xuân Hà Nội.
Khi hoa vàng rực rỡ khắp non sông.
Có mẹ bên con, vợ sánh vai chồng.
Vui ca bản Việt Nam ngày phục quốc.
Cùng với đồng bào, ta cao ngọn đuốc.
Làm lễ thượng kỳ ở giữa Thăng Long.
Lá cờ vàng bay rợp khắp non sông.
Trong nắng mới chào mùa Xuân rất mới.
Có toàn quốc hân hoan hồn trống nổi.
Trước đền Hùng thắp lại nén nhang thiêng.
Trẻ đứng sau già lễ tạ Tổ Tiên.
Mừng đất nước thoát qua ngày khốn khó .
Ơi Hà Nội, khoảng trời tôi thương nhớ.
Năm cửa Ô thân mến quá trong lòng.
Quan Trưởng, Cửa Nam, Cầu Giấy, Cửa Đông.
Và Cửa Bắc, nơi anh hùng Hoàng Diệu Đã tuẫn tiết vì quân thưa, lực yếu.
Vũ khí thô sơ không giữ nổi thành.
Nhưng tướng hùng không để thẹn sử xanh.
Đem mạng sống chứng minh tình sông núi .
Nào, mời em, đường hoa, xin bước tới.
Đến Hồ Gươm tìm lại tuổi trăng đầy.
Ngắm bóng rùa thần trôi giữa bóng mây.
Mà hãnh diện từng trang hùng quốc sử .
Cầu Thê Húc đợi tình người viễn xứ.
Về tìm màu áo lụa thuở hoa niên.
Đến Hồ Tây tìm thanh khiết hương sen.
Tiếng guốc mẹ tìm vang đường Quan Thánh
Qua Trấn Quốc, rẽ vào hồ Trúc Bạch.
Ngắm liễu gầy tay hứng lá bàng rơi
Con đường kia là Phố Hiến em ơi
Đôi nhẫn cưới chờ ai nơi Hàng Bạc
Nửa thế kỷ hơn người ta tàn ácNước dân đau,
Hà Nội đã kinh hoàng.
Nhưng ngày ta về với Mẹ Việt Nam.
Thì Hà Nội phải là mùa xuân ngát
Bởi trong đất, trưởng thành muôn dòng thác.
Đang tìm về với biển, dựng mùa hoa.
Như ta về với Mẹ Việt Nam ta.
Bằng chính nghĩa, bằng cờ vàng dân tộc!
Mẹ Việt mừng con xanh dòng lệ ngọc.
Tôi mừng đời, hôn đất me. rưng rưng
Pháo nổ, cờ bay, toàn quốc tưng bừng.
Quê tôi đấy, thưa em, Xuân Hà Nội !
Ngô Minh Hằng
http://nhungbantruongca.blogspot.com/
*
**
Tri tình
(Cảm xúc khi được xem những hình ảnh trong ngày 11.11.2012, ngày CĐNVTD tại tiểu bang NSW, Úc Châu, tổ chức lễ tưởng niệm các chiến binh Úc đã hy sinh trong chiến tranh VN, đồng thời cũng là Lễ Vinh Danh và Tri Ân Nước Úc nhân dịp kỷ niệm 50 năm Úc tham chiến tại VN, chống CS xâm lăng, bảo vệ nền tự do của miền Nam nước Viêt. Xin cảm ơn nhà báo Hữu Nguyên đã gởi hình ảnh cho.)
Năm mươi năm trước
Các anh đến với chúng tôi
Bảo vệ tự do, lý tưởng cho đời
Xây hoà bình nhân loại
Tổ quốc tôi bị cộng thù phá hoại
Giang sơn cắt nửa chia hai
Miền Bắc đau thương tang tóc u hoài
Anh đã giúp, giữ tự do cho nửa phần còn lại
Tháng năm dầu dãi
Bom đạn tơi bời
Anh, những quân nhân hào khí ngất trời
Đã với chúng tôi săn kẻ thù khắp vùng hỏa tuyến
Nguy hiểm từng giây vẫn can trường lẫm liệt
Chặn bước thù lớp lớp xung phong
Đường các anh đi thơm ngát hoa lòng
Tình chiến hữu, đồng minh, tình nhân loại
Năm mươi năm sau
Chúng tôi đứng đây không luận ai thành bại
Mà luận anh hùng qua quan điểm, mục tiêu
Tôi cảm ơn anh đến mấy cũng không nhiều
Cũng không đủ với những gì anh tặng
Mười tấm bia vàng
Tên anh đã khắc
Để ghi nhớ bao ân tình sâu nặng
Của một thời chiến đấu gian nan
Máu anh đã đổ
Cùng máu Việt Nam
Cho mộng ước hoà bình
Cho tự do lý tưởng
Cảm ơn anh đã cùng chúng tôi giữ nước
Giữ quê tôi như giữ chính quê mình
Cảm ơn anh cho tất cả hy sinh
Hạnh phúc một đời bên con bên vợ
Tiếng nấc của mẹ cha, nỗi buồn, nỗi nhớ
Và yêu thương của bằng hữu họ hàng
Tưởng niệm hôm nay, tôi xin thắp nén nhang
Dẫu ngọn nến sáng từ ngày xa cách
Quê mẹ anh về xác nằm trong đất
Nhưng hồn thiêng đã nhập núi sông thiêng
Sáng ngời nghĩa cử
Rạng rỡ tuổi tên
Bốn phương sạch nợ chinh yên
Sử vàng bia ngọc lưu truyền muôn sau
Xin nương ánh nến nhiệm màu
Về đây anh nhé chứng câu tri tinh...
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Mùa Xuân và Mẹ
(Kính dâng Hương Linh Từ Mẫu - Tặng những bạn đồng tâm cảnh)
Cho con nhắc rất nhiều lần mẹ nhé
Bốn mươi sáu năm nhớ mẹ vô cùng
Bốn mươi sáu năm dằng dặc, điệp trùng
Con hụt hẫng vì đời không có mẹ
Mẹ biết đấy trong kiếp người dâu bể
Con đã bao lần gục ngã đau thương
Như Bảy Lăm, giặc cướp trọn quê hương
Xô con xuống bằng bất nhân, bạo lực
Sao kể hết, mẹ ơi, niềm uất ức
Mà cộng thù áp đặt giết dân ta
Cải tạo, kiểm kê, hộ khẩu, thu nhà
Kiểu cướp giết tinh vi và tàn bạo
Vì không thể sống với loài chồn cáo
Tìm tự do con vượt sóng trùng khơi
Biển cả mênh mông, bèo bọt phận người
Giữa sống - chết một lằn ranh nhỏ xíu
Ngôn ngữ xứ người vụng về ngọng nhịu
Con lại đối đầu bao nỗi khó khăn
Mẹ dạy đường đời là cuộc đấu tranh
Nhưng không dạy con sẽ là đấu thủ
Cuộc đấu quá dài và con mệt lử
Đến hôm nay thắng - bại vẫn chưa tường
Vì giặc vẫn còn xé nát quê hương
Và con mẹ vẫn thăng trầm cuộc lữ
Lại một mùa xuân trên đường viễn xứ
Con nhớ quê và nhớ mẹ thật nhiều
Nhìn cánh tuyết rơi bạc trắng trời chiều
Con nhớ Sài Gòn me xanh bóng lá ...
Nỗi nhớ triền miên, xốn xang, vật vã
Đôi khi yếu lòng con khóc mẹ ơi ...
Con ước phải chi còn mẹ trên đời
Thì con chẳng cô đơn trong chiến đấu
Thì buổi xuân về tuyết đầy bên giậu
Nỗi nhớ quê có mẹ sẻ chia tình
Xuân dẫu tha hương, xuân chẳng một mình
Dầu bao tuổi con vẫn cần có mẹ
Dầu bao tuổi, con vẫn còn rất bé
Trước mặt mẹ hiền, thưa, phải thế không ?...
Mẹ của con ơi ....nhớ mẹ khôn cùng .....
Ngô Minh Hằng
www.thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Mậu Thân, vết thương thế kỷ
(Tưởng niệm 40 năm biến cố Mậu Thân)
Bốn mươi năm trước, một mùa xuân
Khắp nẻo thôn xa đến phố gần
Dân dã nôn nao mong hưởng Tết
Lính chờ hưu chiến, phút dừng quân
Hỡi ơi, Xuân ấy có đâu ngờ
Súng nổ điên cuồng, nát giấc mơ ...
Thành phố hoang tàn theo pháo giặc
Mùa xuân tắm máu giữa giao thừa !!!
Tại sao tàn nhẫn giết dân tôi ?
Hưu chiến vì đâu máu đỏ trời !
Tập thể một mồ, ngàn xác chết
Xác già, xác trẻ, xác nằm nôi !!
Mùa Xuân sao nỡ giết dân tôi ?
Cả triệu sinh linh chết ngậm ngùi
Từ trẻ đợi giờ khoe áo mới
Đến già đang ước bữa cơm vui ..
Mùa Xuân, ai đã giết dân tôi ?
Một nửa quê hương khói lửa vùi
Ai pháo vào dân, vào bịnh xá
Vào trường, vào chợ, viện mồ côi ?!
Ôi tang thương ấy bởi vì đâu
Sao chọn ngày xuân dựng thảm sầu ?!
Để mãi Mậu Thân dòng uế sử
Cho đời nguyền rủa đến ngàn sau !
Xuân này là đã bốn mươi xuân
Nỗi hận niềm đau vẫn bội phần
Hằn dấu vết thương, đen thế kỷ
Mậu Thân, tội ác của vô thần !
Bao nhiêu oan khuất vẫn còn đây
Hận bốn mươi năm chửa lấp đầy
Chẳng lẽ cúi đầu than khóc mãi
Quê hương đang đợi cuộc vần xoay ...
Hỡi nào toàn quốc đứng vùng lên
Nhân bản, yêu thương dựng lại nền
Dân chủ, công bình xin kiến tạo
Ngàn đời hiển hách giống Rồng Tiên
Đừng ngần ngại nữa, góp bàn tay
Cứu chính đời ta khỏi đọa đày
Và cứu dân lành trong đáy ngục
Bạo quyền lừa mị bấy lâu nay ...
Cứu quê cho hết vặn mình đau
Và Mậu Thân xưa bớt hận sầu
Tiễn những hồn oan về cõi tịnh
Cờ Vàng công chính để muôn sau ...
Ngô Minh Hằng
*
**
Quà Tặng
Đoá hoa hồng này xin tặng
Mẹ yêu, người Mẹ Việt Nam
Vì con, nhọc nhằn vất vả
Suốt đời nhẫn nhục đảm đang
Đoá hoa hồng này xin tặng
Người Cha yêu kính Việt Nam
Dìu con đi từng bước nhỏ
Dạy con hát khúc da vàng !
Đoá hoa hồng này xin tặng
Cho Thầy, Cô giáo Việt Nam
Đã dạy cho em hiểu biết
Rồng Tiên quốc sử son vàng
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Con yêu Tổ quốc Việt Nam
Đời trai hiến dâng quê Mẹ
Đất sâu gởi nắm xương tàn
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Chứng nhân lịch sử Việt Nam
Hồn đau từng đường dao chém
Hờn căm trước lệnh đầu hàng !
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Cho người chiến sĩ Việt Nam
Thương anh nửa đời dâu biển
Chìm theo vận nước điêu tàn !
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Cho người vợ trẻ Việt Nam
Gặp cơn đau buồn quốc nạn
Chia đời cay đắng gian nan
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Thuyền Nhân của nước Việt Nam
Thành công vượt qua hải nạn
Hay trong lòng biển kinh hoàng
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Cho người con gái Việt Nam
Cánh hồng chưa tròn hương nụ
Ai gây mưa gió phũ phàng ?
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Cho em, em bé Việt Nam
Vì đâu mà em lớn vội
Vì đâu em phải cơ hàn ???
Đoá hoa hồng nay xin tặng
Dân tôi, dân tộc Việt Nam
Kẻ đi ngàn phương lưu lạc
Người thì ở lại lầm than !
Còn trái tim này xin tặng
Giang sơn tôi, nước Việt Nam
Hồn xin làm cơn gió lộng
Vinh danh một sắc cờ vàng !
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Mùa Xuân nhớ Kinh Kha, Xuân ơi, Xuân về chưa?, Thức dậy đi thôi! ...,Giọt lệ mùa xuân, Cho em và mùa Xuân đau thương
( kính gởi đến những Kinh Kha trong nhà tù Việt cộng như tấm lòng biết ơn của người dân Việt Nam yêu chuộng Tự Do, Công Bình, Dân Chủ)
Mùa Xuân lại đến với muôn hoa
Đến với Đông Phương, viếng mọi nhà
Xuân hỡi, Việt Nam, Xuân có đến
Nhà tù, chúc tết những Kinh Kha ?
Chắc Xuân không đến, phải không Xuân ?
Chẳng bởi đường xa để ngại ngần
Mà tại những vòng dây xích đỏ
Nên người trong ngục vẫn chờ Xuân....
Người trong ngục tối: những Kinh Kha
Lao lý vì chung vận nước nhà
Vì xót dân lành đời khốn nhục
Và vì chính nghĩa, đã xông pha!
Anh hùng, coi nhẹ nỗi gian nan
Thách đố lằn dao của bạo tàn
Đem trí, đem nhân, đem dũng lược
Giúp đời mong xóa cuộc lầm than !
Cho dù mộng lớn chửa thành công
Nhưng đã chuông vang thức vạn lòng
Quốc nội, muôn người như quốc ngoại
Khát khao ngày giải cứu non sông!
Thắp lên Xuân nhé với Kinh Kha
Ngọn lửa tin yêu, giấc mộng ngà
Soi sáng cả vùng đen tối nhất
Để cùng vui hát khúc hoan ca
Để non sông Việt được hồi sinh
Mấy chục năm qua qúa tội tình
Đã sống cuộc đời không phải sống
Không nguồn nước ngọt, chẳng bình minh!
Xuân về, lại nhớ, Chúa Xuân ơi
Những góc nhà giam có những người
Hồn núi, tình sông, lòng biển cả
Đống Đa vẫn hẹn một xuân vui !
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
***
Xuân ơi, Xuân về chưa?
Hoa vàng, mai thắm nở
Phải Xuân về đấy không ?
Quê hương ơi, cách trở
Bao xuân rồi, nhớ mong !
Quê ơi, thương nhớ lắm
Những mùa Xuân ngọc ngà
Dù Xuân nghèo, tao loạn
Nhưng tình Xuân thiết tha !
Hăm mấy năm lưu lạc
Xuân về chưa, Xuân ơi,
Nhìn theo chòm mây bạc
Hồn Đống Đa bồi hồi
Mừng Xuân, ai yến tiệc
Vui hưởng thú phồn hoa
Riêng ta còn mải miết
Đợi mùa Xuân thái hòa
Đợi hoài sao chưa thấy
Chỉ thấy mình đơn côi
Thấy cờ vàng vẫy gọi
Đàn con yêu bên trời
Quê ơi, bao giờ nhỉ
Mùa Xuân được hồi sinh
Nguời nhìn nguời tỉnh mộng
Tặng cho nhau nhân tình
Bao giờ đàn chim Việt
Bay về tổ ấm xưa
Tìm mảnh đời đã mất
Xuân ơi, Xuân về chưa ???
Ngô Minh Hằng
***
Thức dậy đi thôi! ...
(Thân mến gởi đồng bào Việt Nam, mọi lứa tuổi, mọi thành phần. Gởi những đảng viên, công an và bộ đội tiến bộ, có tầm nhìn vào thực trạng đất nước, có lòng thương xót đồng bào và tinh thần yêu nước. Xin tất cả ACE, vì tương lai tổ quốc VN, chuyển đến thân bằng quyến thuộc của Quí Vị tại quê nhà.)
Hai mươi ba năm dưới ách độc tài
Tunisians dựng cơn bão nổi
Họ vùng lên, đập tan đời tăm tối
Giành lại cho đời hạnh phúc, bình minh
Ơi, Việt Nam, xin nhìn lại chính mình
Hơn sáu mươi năm độc tài lừa dối
Tổ quốc đau thương vẫn chờ vẫn đợi
Tiếng trống Diên Hồng giục giã lòng ai
Hỡi những Quang Trung, hồn nước u hoài
Chờ Trưng -Triệu – Nguyễn - Lê -Trần - Ðinh - Lý
Mau lên nhé, xin chung lòng, góp trí
Gần bảy chục năm quá đủ oan hờn
Dân số nước người mười triệu hoặc hơn
Sau hăm ba năm người ta vùng dậy
Tám chục triệu, mình nhiều hơn họ đấy
Gần bảy mươi năm sao vẫn ngủ vùi ...??
Thức dậy đi nào... dân tộc tôi ơi ...
Dân Chủ Tự Do không là tặng vật !
Mà phải đấu tranh một còn, một mất
Phải lấy máu mình rửa hận cho quê !!!
Sáu mươi sáu người oanh liệt nằm kia
Họ đã chết cho quê hương họ sống
Ôi cái chết làm lòng người rúng động
Tô nghìn năm lịch sử nét huy hoàng
Cái chết anh hùng, chết ấy vinh quang
Xin kính cẩn đứng nghiêng mình ngưỡng phục
Thà chết vinh còn hơn là sống nhục
Hỡi Việt Nam ! Tổ Quốc đủ đau rồi ...
Con cháu Tiên Rồng thức dậy đi thôi
Ðừng để thẹn với người trong bốn cõi ...
Ngô Minh Hằng
***
Giọt lệ mùa xuân
(Để khóc cho những người con gái Việt Nam sống trong ngục tù CS.)
Người con gái, muà xuân, rưng mắt lệ
Bởi sầu thương hận tủi chất lên đời
Khi an ủi không còn mang ý nghĩa
Thì lệ là thần dược đấy em ơi !!
Lời tâm sự, dẫu ngập ngừng, e ngại
Nhưng nói ra, em sẽ bớt đau buồn
Vì nước mắt rửa hồn em trong lại
Vì gạn lòng, lòng sẽ lắng bi thương !
Em từ khước mọi khuyên can của mẹ
Bỏ gia đình, không luyến nhớ, băn khoăn
Để say đắm phiêu lưu tìm hoa lệ
Vỡ mộng thơ ngây, úa tuổi trăng rằm
Cười nghiêng ngả bên ánh đèn mờ ảo
Những ly bia, khói thuốc cứ xoay tròn
Ơi cánh thiêu thân, loạn cuồng, khờ khạo
Ngọn lửa hồng cha’y đỏ những chồi non !
Đã mấy mùa Xuân em không có Tết
Thèm một đồng tiền mừng tuổi mẹ trao
Thèm chiếc áo thô, mẹ may , mẹ dệt
Thèm nụ cười thân, âu yếm ngọt ngào !
Đêm hoang dại, em theo người khách lạ
Đến chốn son vàng, đỏ bóng cờ sao
Để buồn tủi để ê chề nhục nhã
Sau phút bẽ bàng ân ái đổi trao !
Rồi thăm thẳm trên bước đường oan trái
Em chìm sâu trong bão tố mịt mùng
Trong xã hội vô luân thường, băng hoại
Gian dối, mị lừa, ác độc, tàn hung !
Em là một trong muôn ngàn trường hợp
Kể từ ngày cờ đỏ kín non sông !
Ôi, vì ai mà sử Hồng nhơ nhớp
Mà mă‘t Việt Nam máu chảy trăm dòng !!!
Em ngồi khóc, đảng cươì mừng chiến thắng
Giọt lệ em buồn thấm ướt mùa Xuân
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
**************************************
Cho em và mùa Xuân đau thương
Khi xưa xuân về trời xanh mây cao
Chim muông ân cần trao nhau lời chào
Muôn hoa tưng bừng lòng dâng niềm vui
Quê hương vào xuân cờ bay vàng trời
Hồn xuân bao la, hân hoan vầng dương
Tim non chan hòa lời yêu chân phương
Tình xuân êm đềm trong như trăng ngàn
Và em ngây thơ hồn nhiên nồng nàn
Ôm hoa theo chồng thuyền em vu qui
Và tôi chinh nhân xa xôi biên thùy
Rồi mùa xuân buồn trên quê hương ta
Vì ai xâm lăng làm đau sơn hà ….
Ôi mùa xuân nào hờn oan mênh mông
Xương vùi rừng sâu, xương phơi trên đồng
Mồ nằm bên mồ, mồ chôn trăm thây
Mồ bên đường làng, mồ trên nương cày
Tôi nghe tin buồn em ôm con thơ
Tìm nơi bình yên cho con, nào ngờ
Người ta điên cuồng và đau thương thay
Em trên đường quê, thây phơi bao ngày !!!
Ôi con tim nào em ơi không đau
Khi em ra đi và quê ta sầu
Ôi trời gần không, sao người tàn hung
Người xô con người vào nơi muôn trùng
Hôm nay xuân về, nhìn xuân đau thương
Thương em vô vàn và thương quê hương
Bao mùa xuân buồn nương thân quê người
Tôi mơ ngày về huy hoàng em ơi !...
Và mơ san bằng xuân nào chia ly
Vì ai da vàng nhưng tim màu chì
Cho mùa xuân về vơi đi đau thương
Cho môi em cười, quên bao oan hờn …
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Ðất tôi trồng cấy.
Cây bắp, đọt mì.
Cớ sao anh đến cướp đi.
Nhà tôi anh phá, lấy gì nắng mưa !?
Vợ tôi vất vả sớm trưa.
Những mong khoai sắn rau dưa qua ngày.
Nhẫn tâm, anh cướp thẳng tay.
Cả giàn bầu mới sáng này ra hoa .
Chúng tôi nghèo lắm anh à.
Mảnh vườn, chén gạo, quả cà... anh chôm !
Chồng tôi chạy gạo.
Nhờ cuốc xe ôm.
Ðói cơm rách áo gầy còm.
Chặn đường anh phạt, anh còn giam xe !
Mẹ tôi bán bắpNgồi ở vỉa hè.
Tịch thu, kết tội, anh đe.
Tư sản mại bản, mẹ nghe, khóc oà
Con tôi trẻ dại.
Khờ khạo thật thà.
Tay trao súng, miệng gian ngoa.
Rằng Tàu đạo đức, rằng Nga nhân lành.
Mỹ cướp nước, Ngụy giết dân.
Ðánh tan Mỹ Ngụy giành phần ấm no.
Khi thống nhất, anh giở trò.
Gia đình liệt sĩ anh cho rã rời.
Giàu sang chỉ các anh thôi.
Hy sinh, nghèo khốn, chúng tôi tuyến đầu .
Bất bình, than thở đôi câu.
Dùi cui, báng súng khác đâu tử thù .
Bảo câm anh lại bắt mù.
Ðưa toàn bánh vẽ, dọa hù, mời ăn !
Em tôi tuổi trẻLòng thấy băn khoăn.
Sơn hà Tàu cộng lấn ranh.
Xót xa đất nước, chẳng đành ngồi yên.
Thế là anh bắt nhốt liền.
Gót giày, roi điện liên miên đòn thù.
Bốn Lăm cho đến bây chừ.
Chao ơi, nửa thế kỷ dư kinh hoàng.
Dâng Tàu, bán đất giang san.
Giết dân, cướp của, bạo tàn Là ( bọn) Anh !!!
Ngô Minh Hằng
*
**
Nhắn Đảng
(nhân vụ đảng Việt cộng cướp tài sản của công dân Đoàn Văn Vươn (tháng 11/2012) rồi lật lọng vu anh tội giết người và đem ra xử ngày 2/4/2013)
Dám vu anh tội giết người ?
Không, anh tiếc giọt mồ hôi ngọc ngà !
Từ biển anh đắp thành nhà
Cơ ngơi vườn ruộng quả là lắm công
Đến ngày cây trái trổ bông
Ruộng tôm sắp thắm những dòng mồ hôi
Thì quan tham, một lũ người
Đầu trâu mặt ngựa khơi khơi cướp nhà
Bao năm công khó bỏ ra
Mồ hôi nước mắt xót xa tấc lòng
Yếu hèn mới nín mà trông
Để bày ác đảng cướp không ruộng vườn
Đoàn Văn Vươn vốn can trường
Nên anh phản đối một phường sói lang
Thế là đảng lại vu oan
Rằng anh chống đối và toan giết người !!!
Giết người, uống máu dân tươi
Chính là đảng cộng giết đời Việt Nam !
Này, ta nhắn đảng bạo tàn
Hại người vô tội có làm đảng hay ?
Nhân từ còn chịu đắng cay
Huống phường xảo quyệt, cướp ngày, bất lương !
Ngày đảng xử Đoàn Văn Vươn
Là ngày đảng tự cầm gươm giết mình
Bởi vì thế giới công minh
Đã nhìn thấy những gian tình, thực hư !
Ngô Minh Hằng
*
**
Tiếng bom Tiên Lãng
Công anh lấn biển, từng phân.
Trồng cây, vác đá ngăn chân thủy triều.
Chí trai đã quyết một điều.
Dẫu bao khốn khó không xiêu tấc lòng.
Người xưa chuyển núi dời sông.
Anh nay lấp đất biển Ðông làm vườn.
Mấy lần sóng gió đại dương.
Nổi cơn thịnh nộ không thương sức người.
Sức người đấu với trùng khơi.
Bao năm vất vả, cơ ngơi mới thành !
Biển vàng nay hóa vườn xanh.
Một vùng trù phú, an lành xóm thôn.
Sóng không còn thét trên cồn.
Người không còn bị nước chôn thảm sầu.
Vườn xanh chưa kịp hoa màu.
Ðầm tôm, tôm mới bắt đầu quen nơi.
Nợ chưa trả hết cho người.
Môi anh chưa trọn nụ cười ấm no.
Huyện nhà, Tiên Lãng, quan to.
Ðòi trao vườn đất lại cho quan dùng.
Nghĩa là quan muốn cướp không.
Cướp tròn cơ nghiệp từng dòng mồ hôi.
Ðau thương quá sức con người.
Tiếng bom anh nổ vang trời Việt Nam.
Tiếng bom, tiếng thét hờn oan.
Khi dân bị đảng bạo tàn cướp đi.
Khi dân mất sạch những gì.
Mồ hôi nước mắt bởi vì đảng tham.
Tiếng bom từ xã Vinh Quang.
Huyện Tiên Lãng đã âm vang bốn trời.
Tiếng bom căm hận lũ người.
Cướp nhà, cướp đất làm đời đắng cay.
Tiếng bom Tiên Lãng hôm nay.
Ngày mai sẽ nổ ở ngay Ba Ðình !
Bởi đảng bán nước cầu vinh.
Giết dân, cướp mọi công trình của dân !
Ngô Minh Hằng
*
**
Tiếng khóc bên trời
TIẾNG KHÓC BÊN TRỜI
Ai "về du lịch Việt Nam" ( 1 )
Cho tôi nhắn gởi đôi hàng ai ơi
Rằng tôi thương lắm quê tôi
Vì quê có nửa phần đời ấu thơ
Có lời ru mẹ ầu ơ
Có dòng sông bạc, có bờ tre xanh
Có chiều nắng đẹp như tranh
Aó ai bay trắng Sài Thành như mây
Từ cơn hồng thủy về đây
Thì quê là những tháng ngày thê lương
Em thơ khóc tuổi thơ buồn
Mẹ già ôm nỗi đoạn trường đớn đau
Sinh ly tử biệt nghẹn ngào
Núi sông dưới lớp sóng đào. Than ôi!
Đỉnh son rợn tiếng ai cười
Vỉa hè mắt lệ ai người chứa chan
Ngục tù nào chất hờn oan
Ánh đèn nào tạo hàng đàn thiêu thân?
Người về, xin hãy dừng chân
Ghé thăm hoả ngục dương trần lửa reo
Để tai nghe tiếng dân kêu
Mắt kia để thấy muôn điều lầm than
Hỡi người "du lịch Việt Nam"
Về quê, thấy cảnh điêu tàn, có vui???
Biết chăng có kẻ bên trời
Thương quê? Thương lắm. Về chơi? Không về!
Nhắn người nếu thật thương quê
Nhân quyền xin góp lời thề đấu tranh !
Ngô Minh Hằng
(1) Ngôn từ thời đạị Thông thường, người ta đi du lịch ở những nơi xa lạ , thế mà, một số dân Việt Nam lại ... "về du lịch" ngay trên chính quê hương mình !
*
**
Lời tạ tội
(Ngày Giỗ Tổ, kính dâng Anh Linh Quốc Tổ Việt Nam)
Trong hương khói, dâng tấc lòng thành kính
Con cúi đầu xin Quốc Tổ thứ tha
Tội của con không giữ được sơn hà
Để cơ nghiệp lọt vào tay giặc đỏ
Để dân tộc bao năm rồi khốn khổ
Người mẹ hiền đành bán máu nuôi con
Gái mười hai môi đỏ thắm màu son
Trai niên thiếu vùi đời trong thác loạn
Trẻ lên ba đã chuyên nghề lượm rác
Và lao nô xuất khẩu gởi dân đi
Nét quốc hồn quốc túy có còn chi
Bên dinh thự của một bầy ác thú
Nước đã mất thì nhà đâu còn nữa
Nên niềm thiêng tôn giáo cũng điêu linh!
Khủng bố, tù lao, vùi dập, tội tình
Nỗi oán hận đã ba miền rên xiết
Sóng căm phẫn như triều dâng mặt biển
Biến thân người thành đuốc lửa hy sinh
Nơi tôn nghiêm thành căn cứ đấu tranh
Và thôn bản thành tuyến đầu khói lửa
Con có tội để quê hương bức tử
Để gia tài Quốc Tổ phải tan hoang
Núi thẳm rừng xanh sông biếc bạt ngàn
Mỗi tấc đất là tiền nhân xương máu
Đã để lại cho giống nòi, con cháu
Mà nay con làm mất cả gia tài
Mấy chục năm rồi con nặng trên vai
Niềm nhục tủi của nỗi hờn vong quốc
Con mong lắm một ngày trên đất nước
Khổ đau qua, còn lại những xuân vàng
Để Việt Nam chung hưởng ánh vinh quang
Cùng nhân loại trong tự hào dân tộc
Viết những bản trường ca mà con khóc
Lệ từng hàng như máu đẵm thơ con
Dòng lệ u hoài nhớ nước thương non
Chảy đơn độc trên bước đường viễn xứ
Tội lớn qúa, không thể nào tha thứ
Nên từng ngày con khổ với niềm đau
Lòng xót xa, con thắp nén hương cầu
Cho dân tộc thoát qua đời hung hiểm
Cho đất nước cùng năm châu mà tiến
Quốc Tổ ơi, xin giải cứu dân lành!
Giúp muôn người trong chính nghĩa đấu tranh
Được hoàn tất trong niềm vui chiến thắng
Thơ con với hồn con, trong như nắng
Dâng lên NGƯỜI, tạ tội với quê hương!
Ngô Minh Hằng
www.thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Chuyện của loài chim
Con chim nhỏ đậu trên cành, nó hót
Tiếng hót vui tươi, tiếng hót ngọt ngào
Bên mẹ, tập bay, đường bay rất ngọt
Tập tung hoành, chim soải cánh trời cao
Mẹ dạy chim vỗ đều cho dịu cánh
Để bay xa ngàn dặm, lướt muôn trùng
Dạy tìm mồi, dạy chuyền cây, từng nhánh
Dạy giữ mình khi nguy hiểm, tàn hung
Mẹ và chim sống những ngày hạnh phúc
Trong êm đềm, trong rực rỡ xuân tươi
Nhưng một buổi có mũi tên ác độc
Nhắm chim con, tiếng gió xé ngang trời
Chim mẹ nhào ra, lấy thân che chắn
Cho chim con yêu dấu được bình yên
Chim mẹ rớt như trái cây rời nhánh
Trên thân mềm máu đỏ ngập đường tên !
Con kinh hãi, nhìn đời, lòng đau đớn
Cất tiếng kêu ai oán, tiếng kêu buồn
Và từ đấy, nếu chim con có hót
Hót toàn lời thương tiếc đến thê lương ...
Ngô Minh Hằng
www.thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Thư Gởi ChịCũng từ đấy em xa căn nhà cũ
Hai mươi năm xa cả bóng chị hiền
Buổi Xuân về, mai vàng xưa có nở ?
Và cành đào còn đỏ thắm ngoài hiên ???
Chị còn đứng bên giàn hoa thiên lý
Mộng mơ nhìn mây đỏ ráng chiều pha ?
Áo lụa thiên thanh vẫn hồng má chị ?
Tóc mây dài còn gọi gió trời xa ???
Hay từ đấy trong cuộc đời dâu bể
Má hồng xưa nhòa nhạt nắng sương phai ...
Máu lệ đổ tưới xanh vùng kinh tế
Ánh sao vàng che khuất nẻo tương lai ?
Đôi mắt chị dịu dàng, em vẫn nhớ
Một nơi mà dung nạp mảnh hồn em
Hai mươi năm từ khi chim vỡ tổ
Em lạc loài vỗ cánh giữa trời đêm !
Em ra đi với bao nhiêu hoài bão
Và hờn đau sôi sục ở trong lòng !
Hai mươi năm mộng còn trong gió bão ...
Hai mươi năm ngụp lặn giữa chờ mong !
Trái tim em hai mươi năm vẫn đập
Nhịp đau buồn thống khổ của quê hương
Còn máu chảy, lệ rơi, còn bạo ngược
Là chị ơi, còn bao nỗi đoạn trường !
Em vẫn tin một ngày mai nắng đẹp
Và mùa Xuân thực sự ở muôn lòng
Sẽ vùng lên, đập tan đi cùm kẹp
Mỗi trái tim là khí giới vô song !
Con chim xưa sẽ bay về tổ cũ
Dựng lại Nhà Hồng Lạc bốn nghìn năm
Giàn thiên lý sẽ nhiều hoa, lắm nụ
Mắt chị hiền thôi thương nhớ xa xăm ...
Chị sẽ mặc thiên thanh màu áo lụa
Của ngày xưa khi đứng ngắm mây trời
Tóc chị xõa, gió bay về hương cũ
Má chị hồng như một thuở xa xôi ...
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/
*
**
Lời Di Chúc
Mai tôi chết, người chẳng cần phải khóc
Lệ không nhòa có lẽ mắt tươi thêm
Nhạt phai rồi từ khi đời xanh tóc
Một ân tình vừa mới chợt hồng lên !
Mai tôi chết, đừng văn vài phúng điếu
Chớ màu mè, vì nó sẽ bay đi !
Hãy để những chân tình vang tiết điệu
Còn nếu không, xin chớ nói câu gì !
Mai tôi chết cũng đừng nhang với khói
Vì cuộc đời tự nó đã phù du
Nhưng nỗi đau và đợi chờ mòn mỏi
Thật vô cùng trên quê me.. Buồn chưa ?!
Mai tôi chết, xin người đừng vuốt mắt
Để tôi nhìn lần cuối một Quê Hương !
Dù quê tôi ngàn trùng xa tít tắp
Vẫn rõ trong tôi tên mỗi con đường !
Mai tôi chết, đừng bắt tôi ngậm gạo
Vì dân tôi đâu có bữa nào no ?
Tội nghiệp lắm, bao năm rồi rau cháo
Thèm bình minh, thèm hơi thở Tự Do !
Mai tôi chết, đừng trống kèn rền rĩ
Để tôi nghe đồng vọng giữa mênh mông
Hồn Yên Thế, sóng Bạch Đằng hùng vĩ
Và lời ai đáp lại tiếng non sông ...
Mai tôi chết đừng vẽ bày tẩm liệm
Một hố nông vùi lấp. Thế là xong !
Tội mất quê, làm đau nòi giống Việt
Dù chết đi còn nghe thẹn với lòng !
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
Mừng đêm dài ló rạng một vừng đông
(Viết trong cảm xúc lo lắng và vui mừng khi đọc tin trên Net : Ngày 28/4/2008, Tại Saigon, để có thể hình thành cuộc biểu tình chống Trung Quốc trong ngày TQ rước đuốc thế Vận Hội qua Việt Nam, thanh niên sinh viên tiếp tục chia nhau theo dõi các hướng di chuyển của công an để chọn địa điểm thích hợp trong khi công an ráo riết cô lập hoặc bắt giữ những thanh niên sinh viên mà họ cho là chủ chốt trong các nỗ lực chống TQ. Các sinh viên bị bắt giữ tại đồn công an là Lê Ngọc Hồ Diệp, Hoàng Đức Trung - Bài thơ này là lòng ngưỡng phục của tác giả, riêng tặng các em sinh viên học sinh và tuổi trẻ yêu nước tại Việt Nam.)
Sớm hay muộn một ngày rồi cũng phải
Đứng vùng lên điểm mặt bọn hung tàn
Và Em đã !!! - Khi thấy điều oan trái
Dẫu con đường Em chọn lắm gian nan ...
Tôi hồi hộp dõi theo Em từng bước
Lo vô cùng khi thấy bóng công an
Chỉ sợ lúc gío gào trên ngọn đuốc:
Rằng Hoàng Sa là của nước Việt Nam !
Rằng trả lại ta, trả từng mỏm đất
Đất ta là máu thịt Tổ Tiên ta !
Bay đã cướp, cướp gia tài duy nhất
Ta phải đấu tranh vạch rõ chính, tà ..
Mà bị công an thi hành lệnh đảng
Xông tới, bắt Em như một tội đồ
Như kẻ tử thù, như tên phản loạn
Thì Em ơi, tôi đau xót lắm cơ !
Tôi đau xót bởi những điều nghịch lý
Sao đảng im khi Tàu chiếm Hoàng Sa ???
Đáng lẽ đảng phải vui và "nhất trí "
Khi những mầm măng trong ngọc trắng ngà
Biết yêu nước bằng tấm lòng dũng cảm
Trọng công bằng, phải trái, biết hy sinh
Khi bờ cõi bị cộng Tàu chiếm đoạt
Em biết hiên ngang đòi lại quê mình !
Nhưng trái ngược, đảng chẳng gìn sông núi
Còn cấm dân không được phép bất bình
Đảng muốn Hoàng Sa chìm vào hận tủi
Hổ nhục giô’ng nòì, đảng vẫn nín thinh !!!
Đuốc Thế Vận cháy qua vùng Hoàng đảo
Tàu ngầm rao miền đất đó, chủ quyền
Đảng cúi mặt nhưng lòng Em gió bão
Vì trong Em bất khuất máu Rồng Tiên !
Tôi cảm phục Em, hỡi Em, dân Việt
Những búp măng non có trái tim hồng
Đất nước có Em, sử xanh sẽ chuyển
Mừng đêm dài ló rạng một vừng đông !!!
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/
*
**
(Để nhớ việc đảng cướp vườn ruộng của anh Đoàn Văn Vươn, xong đem anh ra toà về tội chống cơ quan công lực và giết người 2012-2013)
Lạ chưa ! bọn cướp cướp nhà
Nạn nhân chống cướp mà là tội ư ???
Kể từ "cách mạng" Tháng Tư
Đảng đem 'LUẬT LẠ' đập nhừ Việt Nam
Hèn chi Thác Giốc, Ải Quan
Hoàng Sa, hải đảo Tàu sang tung hoành
Đảng dùng thứ Luật Rừng Xanh
Cấm dân chống bọn lưu manh cộngTàu !
Đảng khom lưng, đảng cúi đầu
Đảng đem lãnh thổ dâng hầu đàn anh
Của dân biển bạc rừng xanh
Than ơi, nay đã hóa thành của ai
Tàu thì đảng đặt trên ngai
Dân thì đảng nuốt, đảng nhai cho tàn !
Cướp dân, đảng dựng lắm màn
Cướp xong, gán tội, vu oan, tuyệt vời !
Đảng mà muốn giết, dễ thôi
Đảng vu "chống đảng" là đời dân tiêu
Hoan hô nhà nước thật nhiều
Cướp anh Vươn đoạn tuyệt chiêu la làng !!!
Ngô Minh Hằng
*
**
Tỉnh dậy đi, Lời Cánh Chim Rừng,
Như chú bé tiếc hoài con dế nhỏ
Ta ngậm ngùi thương mãi một dòng sông
Như tượng đá bâng khuâng hồn thiên cổ
Ta ôm hồn Do Thái đứng hoài mong
Ôi tổ quốc, quê hương ta sầu hận
Sóng điên cuồng cao ngất ngọn tang thương
Mong đợi mãi ngày nước tuần, dân vận
Sao bao năm chưa xoay chuyển luân thường ?
Sao bao năm vẫn làm người vong quốc
Vẫn đớn hèn trong mộng mị áo cơm ?
Vẫn phân hóa, không sao đoàn kết được
Vẫn đành lòng bán rẻ cả danh thơm !
Vẫn vô tình bán hồn cho quỷ dữ
Mua giàu sang, mua ảo vọng công hầu
Quên tất cả lương tâm và lịch sử
Mặc vong tồn cho thế hệ mai sau ...
Tỉnh dậy chứ, sao mê hoài mãi thế ?
Kìa giống nòi thôi đã quá đau thương
Còn kịp đấy, tỉnh mau đi mà để
Biết rằng mình còn có một quê hương !!!
Ngô Minh Hằng
http://www.youtube.com/watch?v=PseU-cLjd1E
*
**
Lời Cánh Chim Rừng
(Gởi chiếc lồng chim)
Chim kia nếu hót có hay
Xin cho chim hót gọi bày đầu non
Bao la dưới đỉnh trời tròn
Quản chi năm tháng véo von gọi đàn
Nếu chim xa cảnh non ngàn
Lồng vàng khóa ngọc huy hoàng nhốt chim
Thì buồn, chim sẽ lặng im
Và không hót nữa lời tim cho đời
Bởi chim thiếu vắng bầu trời
Tự do, rừng thẳm biển khơi, tung hoành ...
Núi sông… nhuộm đỏ... tô xanh
Làm sao chim hót cho thành lời hay !?
Thôi chim xin cứ ... thế này
Xoải đôi cánh trắng chim bay trên ngàn
Quê hương còn ách bạo tàn
Thì chim còn hót gọi đàn, thế thôi ....
Lồng son xin để cho người
Núi rừng kia với chim trời của nhau ....
Ngô Minh Hằng
*
**
Nói với những người bạn đồng minh
(Nhân dịp ghé thăm VN Memorial)
Các anh, một thuở bạn đồng minh
Đến Việt Nam tôi tạo thái bình
Nhưng có một ngày anh ngã xuống
Và vì lý tưởng, đã hy sinh !
Cứ xem như thế nhé, anh ơi !
Để khỏi buồn anh, khỏi tủi tôi :
Anh mất đời trai, tôi mất nước
Ván cờ, kẻ được họ vui thôi ...
Máu anh nhuộm thắm nước non tôi
Triền núi, lòng sông, cả đỉnh đồi
Tôi cảm ơn anh, tôi hiểu lắm,
Niềm đau mất mát của con người !
Tôi biết gia đình anh khổ đau
Xót anh, mắt mẹ ngập u sầu
Vợ anh khóc ngất, ôm con dại
Người bố buồn thương, sớm bạc đầu
Quê Mẹ thanh bình, anh ngủ yên
Lòng anh chắc hẳn bớt ưu phiền
Trước bao suối lệ, niềm khâm phục
Sử sách muôn đời rạng rỡ tên ...
Thấy anh, tôi lại nhớ quê tôi
Cũng chiến tranh kia, cũng phận người
Cũng những đời trai ngang dọc đó
Nhưng hồn nhược tiểu ngậm hờn thôi !
Dân tôi không thiếu những anh hùng
Vị nước quên mình, rửa hận chung
Từ thuở Hồng Bàng khơi dựng nghiệp
Có người Phù Đổng, có Quang Trung
Và nỗi thương tâm lớn nhất đời
Tháng Tư đen ấỵ Tháng Tư ơi !
Bao nhiêu chiến sĩ anh tài đã
Vứt súng, quăng gươm, khóc nghẹn lời !
Họ đã một thời rất liệt oanh
Gian lao vì nước, chẳng vì danh
Khó khăn nguy hiểm từng xem nhẹ
Mạng sống bao phen sợi chỉ mành
Họ, thà tuẫn tiết, chết quang vinh
Họ, những người trai nhận cực hình
Họ, với xích xiềng trong cải tạo
Tim đầy máu lệ, miệng cười khinh !
Đời họ trôi theo vận nước buồn
Chìm trong biển động, gió mưa tuôn
Bao người gục xuống, nằm trong đất
Hàng triệu oan hồn sống vất vương
Chẳng thấy ai cho giọt lệ sầu
(Niềm đau mất mát khác gì nhau ?)
Ôi ngàn cảnh chết tang thương lắm
Ngay phút đời vui chửa bắt đầu !
Họ chẳng mả yên, chẳng đẹp mồ
Bới, đào, hoang phế, mục, tàn, khô ...
Tên không được khắc trên tường đá
Trang sử vô danh, nét hững hờ ...
Họ, người trai Việt đấy anh ơi !
Đã sống như anh, cũng kiếp người
Nhưng chết âm thầm không kẻ nhớ
AI GIEO SẦU THẢM NƯỚC, DÂN TÔI ???
Ngô Minh Hằng
http://nhungbantruongca.blogspot.com/
*
**
Hành trình của vàng trăng
Đời góc độ chênh vênh, đầy ẩn số
Làm sao em giải được những phương trình !?
Toạ độ nào có thật hạt bình minh
Để em nhặt, giát hồng vùng ảnh ảo ?
Đường vô định, thời gian vàng bóng áo
Có anh về, ta trực diện không anh ?
Khoảng cách nào đường giao tuyến mong manh
Du anh mãi, xa em ngàn diệu vợi ...
Không gian tím, em ngồi đây, tóc rối
Vẫn chờ anh như Tô Thị đợi chồng
Vạt nắng sân trường, định lý còn không
Xin một chút thoa màu môi tươi lại
Xin một chút, sưởi lòng em tê tái
Một chút thôi - xin chớ tiếc gì nhau
Vì ngày mai anh ạ, chốn tinh cầu
Có quy luật, chu kỳ nào cố định !
Dù tiếp cận, em không hề phân tích
Không bình phương hay rút gọn nguyên căn
Cũng chẳng hề biện luận hoặc băn khoăn
Mà giới hạn nhìn về miền vô cực
Chẳng tương đồng thì mơ chi tương ứng ?
Nên anh ơi, mình sẽ mãi song song
Có gì đâu, muôn kiếp một vầng trăng
Vẫn lặng lẽ nẻo hành trình duy nhất !
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
http://thongominhhang1thome.blogspot.com/
*
**
Thương ca của người tỵ nạn
( Rất đau lòng, xin gởi bản Thương Ca này đến Ðồng Bào Việt Nam, những người Tị Nạn VC, và những người không tị nạn VC, mọi lứa tuổi, mọi đoàn thể trên toàn thế giớị)
Vâng, Ông bảo Ông là người chống cộng
Cộng cướp non sông, cộng nhốt Ông tù
Vâng, Bà bảo, cộng kia, bày thú độc
Bọn giết người, bán nước, chẳng ai ưa !
Nghe như thế, lòng nào không ngưỡng phục
Phục con tim trung nghĩa, tấm gương ngời
Và mừng nữa, mừng quê hương tù ngục
Có những bàn tay giữ lửa cho đời ...
Nhưng rất tiếc, rất buồn vì đuốc lửa
Lắm kẻ không dùng đốt cháy xiềng gông
Mà lại lấy soi chân người, tìm vết
Sỉ nhục nhau, làm tan nát cộng đồng !
Sỉ nhục cả người bền lòng tranh đấu
Dù tháng năm, mưa nắng, đứng biểu tình
Dù ngòi bút nhắm vào bày thảo khấu
Dù lằn ranh Quốc - Cộng giữ phân minh !!!
Rồi sự việc tăng lên và lan rộng
Toà án này tốt, xấu chẳng chừa ai
Xử cả người XƯA chết do phản phúc
Xử đến người NAY vì cộng, chạy dài !
Xử như thế có làm đời trong sạch
Hoặc làm người chán nản đặng buông trôi ?
Nhưng chắc chắn cộng mừng vì đúng cách
Nghị quyết thi hành, đập nát, khuấy hôi
Xỉ nhục người phải chăng do mình tốt
Hay ghét ghen, mặc cảm ngập trong lòng ...
Hoặc đón gió hay thực hành nghị quyết
Để đạt mục tiêu đánh phá cộng đồng ???
Họ là ai, trẻ hay gìa, ai biết
Chỉ biết nhìn hậu quả thấy lòng đau
Xưa tìm Tự Do, bao nhiêu người chết
Nay có Tự Do, sao đạp nát nhàu !!!
Vâng, Ông bảo Ông là người chống cộng
Cộng cướp non sông, cộng nhốt Ông tù
Vậy, Ông hãy đồng hành cùng dân tộc
Góp bàn tay ta chung diệt quốc thù !
Vâng, Bà bảo cộng kia, bày thú độc
Bọn giết người, bán nước chẳng ai ưa
Vậy, mong Bà đừng khoe nanh phun nọc
Mà cùng chúng tôi tố giác tội đồ !
Hãy để sử ghi tiếng hờn lịch sử
Ai tội, ai công, phản bội, trung thành
Chuyện nước Việt Nam vì đâu, bức tử
Đã rõ ràng trong ý nghĩa đấu tranh
Còn ngồi đó khoắng đục ngầu dĩ vãng
Mà đặt tên vẽ tội ích gì không
Có tránh khỏi lòng ghét, yêu, xuyên tạc ?
Lợi cho ai ? Vâng, chỉ cộng vui lòng !!!
Cộng rất vui vì có người tiếp sức
Phá rối, quăng dơ, đâm thọc, hỏa mù
Không phải tuyên truyền tốn hao tài, lực
Mà vỗ tay cười, chiến thắng cộng thu !!!
Đây, bản thương ca buồn như tiếng khóc
Gởi chị, gởi anh khắp chốn địa cầu
Nếu thực Ông - Bà nạn nhân Việt cộng
Hãy chống cộng thù, đừng đánh lẫn nhau !
Ðừng lụi lưng nhau đường dao chí tử
Bôi mặt, tung chiêu, kể cả đòn hèn
Nghị quyết này, sao làm giùm cộng chứ ?
Để cộng làm, nếu thật sự anh em !!!
Vâng, nếu thực Ông - Bà yêu tổ quốc
Xót quê hương, dân tộc, trọng công bình
Thì xin hãy đấu tranh cho đại cuộc
Để giống nòi, sông núi được tồn vinh !
Ngô Minh Hằng
http://nhungbantruongca.blogspot.com/
*
**
No comments:
Post a Comment