Tuesday, April 9, 2013

Thơ Ngô Minh Hằng (p. 0)


*
**

Ta và đỉnh sầu

Chau chuốt mãi thơ không tròn một ý

Mực cạn rồi như lệ đã từng khô
Từ biết khổ, ta thấy đời ý vị
Từ xa nhau ta đã biết mong chờ
Từ biết yêu, tim ta đầy máu đỏ
Môi ta hồng và mắt rất long lanh
Bước chân sáo, cửa thiên đàng bỏ ngỏ
Đất nở hoa, trời cũng rất trong lành
Vườn địa đàng bao nhiêu là trái ngọt
Ngào ngạt thơm và quyến rũ vô cùng
Ta hân hoan: kià, đỉnh trời lồng lộng
Trái tình yêu chói lọi giữa không trung!
Ta đón lấy bằng đôi tay trịnh trọng
Bằng tâm hồn dào dạt tuổi thanh xuân
Bằng thiết tha của một đời tìm gặp
Của một đời chờ đợi bạn tri âm !!
Ta yên trí tình yêu là trái ngọt
Và xây đời trên đỉnh tháp đam mê
Cùng chim muông, ta cất cao tiếng hót
Cùng trời mây, ta uống trọn chén thề ....
Rồi vào một buổi chiều mưa tháng Hạ
Trời âm u và đất cũng âm u
Ta chợt thấy trái tình yêu đắng qúa
Trận cuồng phong, ta lọt cõi sa mù ...
Trận cuồng phong, cuốn đi bao ước vọng
Mộng trôi xa, tình ái cũng trôi xa
Cả vũ trụ hoang tàn cơn đất động
Trên đỉnh sầu, ta đối diện cùng ta !!!
Song Châu Diễm Ngọc Nhân

http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/

*
**

Cảm ơn đời có phút này

(Theo tâm sự của hai người bạn gặp lại sau 20 năm xa cách.)

Hai mươi  năm gặp lại nhau
Chân chim đuôi mắt, đỉnh đầu tuyết pha
Bắt tay, nâng chén, cười khà
Mờ trong đáy mắt lệ sa cay nồng
Hỏi nhau : "Già lắm phải không
" Hèn chi hai đứa ngại ngùng gọi tên ?!"
Ba mươi năm, thuở hồn nhiên
Hai người bạn tuổi thanh niên yêu đời
Một anh vui tính hay cười

Một anh ít nói, nhìn trời, làm thơ
Quen nhau cũng rất tình cờ
Trong ngày nhập ngũ, trong giờ ghi danh
Ra trường, một đứa Khe Sanh
Một đi Quảng Trị quân hành chia tay
Đôi khi  mới có một ngày
Gặp nhau khói súng còn cay chiến hào
Thế rồi đời với  chiêm bao
Cùng theo vận nước trôi vào đau thương
Ngựa hồng ai gỡ yên cương
Kiếm cung ai bẻ, can trường ai thiêu
Đứt dây, thân phận con diều
Hùm thiêng, cũi hận, nhìn chiều nắng phai
Tháng năm, đau nỗi quan hoài
Một lần chuyển trại giáp hai mặt nhìn
Cùng nhau đôi phút lặng im
Rồi chia mẩu sắn cho đêm bớt dài
Hai mươi năm, áng mây bay
Quê người tao gặp lại mày, mừng ơi !
Vẫn mày, vui tính hay cười
Vẫn tao, ít nói nhìn trời làm thơ
Nhưng thơ tao đấy, bây giờ
Có  hồn vong quốc đợi chờ giải oan
Là mày, vẫn tiếng cười vang
Là tao, thơ vẫn bạt ngàn gió bay
Cảm ơn đời có phút này....

Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/

*
**

Nhắn nhủ

(gởi các thành phần cán bộ và du học sinh VN tại khắp nơi trên thế giới)

Anh thấy không anh ? Nước đã tràn
Bờ kia đã vỡ, mộng cuồng tan
Và em có thấy dân điêu đứng
Cả cuộc đời là chuỗi khổ oan ?!

Anh nghĩ gì khi thấy ở đây
Người dân của xứ tự do này
Họ vui vẻ sống trong đời sống
Độc lập, nhân quyền họ dựng xây ?

Nghĩ gì em hỡi lúc quanh em
Những tấm lòng nhân, ánh mắt hiền
Họ mở lòng vàng, đem nghĩa cử
Tô tình người thăng hoá thêm lên ?

Anh có bao giờ so sánh không ?
Và em có hỏi ở trong lòng ?
Giữa hai chế độ, hai đời sống
Đời sống nào dân tộc ước mong ?

Khi hỏi là em đã trả lời
Khi so là đã chọn anh ơi !
Xin vì nghĩa cả, vì chân lý
Thương lấy dân đen. Họ cũng người !

Chế độ vì dân, sống bởi dân
Phi nhân, tham bạo sẽ tan dần
Luật trời ai thoát vòng nhân qủa
Thế giới quanh ta đã chuyển vần

Ngay như Đông Đức, cả dân Nga
Cũng đã xoay vần, đã tỉnh ra !
Vì nước, vì dân, vì đại nghĩa
Thiên Môn bất khuất sử hùng ca !

Đây phút toàn dân vẫn đợi chờ
Chờ người tài đức, đợi thời cơ
Anh ơi, thức  dậy cùng tôi để
Em cũng cùng tôi dựng cõi bờ !

Ngô Minh Hằng

*
**

Tỉnh đi, đời đủ đau rồ

(Gởi quê hương và đồng bào Việt Nam tôi)

Tháng Tư .. Lại tháng Tư buồn
Lại khơi dòng hận, lại tuôn lệ hờn
Quê nhà lại nhớ nhung hơn
Nỗi đau lại xé từng cơn nát lòng …
Thương ơi là núi là sông
Xót ơi là những con Rồng, cháu Tiên
Tháng Tư ai nuốt lời nguyền
Để giang sơn Việt trường thiên hận sầu
Nào là nước độc rừng sâu
Kiếp tù trong kiếp ngựa trâu, phận người
Nào là trên sóng trùng khơi
Xác người cùng xác tàu trôi dật dờ
Nào kinh tế mới bơ vơ
Người dân thành phố dại khờ dìu nhau
Nào là nhà cử trưng thâu
Lừa dân từng cú lừa đau, ngọt lừ!

Tháng Tư …Ôi, một tháng Tư
Quê đầy hận tủi, người nhừ đau thương
Nam Quan, Bản Giốc, biên cương
Hoàng Sa, ai cắt quê hương dâng Tàu ?
Tây Nguyên đang dậy hờn đau
Địa danh nào sẽ theo sau… hở Trời ?!
Hỡi ta! ngước mặt làm người …
Tỉnh đi, đời đủ đau rồi, Đứng lên !!!
Đứng lên đòi lại chủ quyền
Đứng lên mà nhận đất thiêng của mình
Đừng hoài vuốt mặt làm thinh
Cúi đầu chịu mãi bất bình thế a ?
Trước là ta cứu chính ta
Sau là cứu cả sơn hà hồi sinh !
Thương mình nhất, vẫn là mình
Không là hàng xóm, đồng minh, người ngoài
Thất phu hữu trách hỡi ai
Xin đừng để mãi u hoài Tháng Tư !

 Ngô Minh Hằng

*
**

Nhìn các em chưa, đồng bào nước Việt?


Thấy em lui cui tìm trong bãi rác
Kiếm trái cây người đã phải quăng đi
Nhìn em hồn nhiên ăn cùng các bạn
Một trái xoài hư, vỏ đã thâm xì

Tôi thấy lòng tôi xót xa tê tái
Mắt chợt cay sè, lệ nóng tuôn rơi
Em hỡi, tuổi em, ngây thơ non dại
Sao đã gian nan đến thế, hở trời !!!

Tuổi của em, những quốc gia tân tiến
Cha mẹ nghèo, xã hội sẽ cưu mang
Không trẻ thơ nào nhặt cơm trong rác
Và tương lai, nhiều cơ hội son vàng


Tuổi của em, ngày cộng chưa cướp nước
Nhà có nghèo cũng đủ bữa cơm rau
Ðược đi học và luyện rèn chí hướng
Ðâu phải lang thang bãi rác, gầm cầu ...

Nhưng nếu em là cháu con của đảng
Mỹ vị cao lương, nhung gấm dư thừa
Cả đồ chơi cũng tối tân ngoại hạng
Kẻ hạ người hầu, phục dịch sớm trưa
  Nào phải như em, đói cơm, rách áo
Con đảng - con dân một vực, một trời
Nhưng miệng đảng vẫn gian hùng trở tráo
Hạnh phúc ấm no ... để mị lừa người

Em hỡi, em là tương lai đất nước
Sẽ kế thừa, em gánh vác non sông
Kẻ tiếp nối cuộc hành trình muôn trước
Mà sống thế này, xã hội biết không ???
Em sống thế này thì rồi mai hậu
Em ra sao và đất nước về đâu
Cứ ác độc đi hỡi loài thảo khấu
Nhân quả rồi đây ứng nghiệm nhiệm mầu
Nhìn các em chưa? đồng bào nước Việt
Ai có lương tâm, xin chớ ngại ngần
Mau hãy cùng nhau, quốc thù ta diệt
Cứu đồng bào và cứu chính bản thân....

Ngô Minh Hằng

*
**

Nén hương ngày giỗ Tổ


(Trích thi phẩm Gọi Đàn)

Con xin thắp, đây nén hương lưu lạc
Gởi vọng về miền đất cũ, quê hương
Hăm mấy năm ôm nỗi sầu quốc nạn
Thêm tủi lòng ngày giỗ tổ Hùng Vương

Xin cảm tạ ơn Người, công gây dựng
Bao hành trình khó nhọc, buổi sơ khai

Thành một nước có binh hùng tướng dũng
Giặc bao lần tháo chạy, sợ quyền oai

Khí tiết nọ đã xanh hồn sông núi
Máu xương kia trong đất đã lừng thơm
Sông Bạch Đằng đã bao lần sóng nổi
Gươm Mê Linh một thuở đã kiên cường

Tất cả đó và sẽ còn mãi đó
Vẫn vô cùng hiển hách đến nghìn sau
Dù hôm nay nghiệt ngòi trong bão  tố
Nhưng ngày mai sông núi sẽ tươi màu

Vâng, sẽ có một ngày mai sán lạn
Cho quê hương, cho nòi giống Việt Nam
Triệu bó đuốc đang bừng lên sức sáng
Triệu con tim đang hát khúc da vàng

Đây, một nén hương lòng con cháy đỏ
Khói u hoài cao ngất chín tầng mây
Con kính cẩn xin hồn thiêng Quốc Tổ
Đưa Việt Nam qua cuộc biển dâu này !

Ngô Minh Hằng

*
**

Nói với mẹ


Cho con được một lần hôn tóc mẹ
Trước khi làm cánh hạc lẫn vào mây
Đã lâu rồi, hăm hai năm có lẻ
Mẹ xa con, đau đớn đã từng ngày !

Mẹ ở lại với gông xiềng bạo ngược
Với oan hờn nước mắt trắng đêm đen
Với tai họa không bao giờ ngờ được
Với tù lao bức khóa miệng dân hèn !

Con ra đi khi biển đời bão tố
Và biển lòng cuồn cuộn sóng tang thương
Lòng căm phẫn trước dân tình thống khổ
Trách mình hèn, không giữ được quê hương

Con của mẹ có những người anh dũng
Chết oai hùng, bia đá vãn thầm đau
Trước mũi súng, lưỡi lê, không khuất phục
Sử Tiên Rồng sáng chói vạn đời sau


Cũng có kẻ bán linh hồn cho quỷ
Để cúi đầu quỳ nhặt chút phồn vinh
Lại có kẻ đắm chìm trong mộng mị
Sờ chân voi mà cứ tưởng cột đình !

Và cũng có, mẹ ơi, phường vô sỉ
Máu không còn đỏ nữa, chảy trong tim
Nhìn xác bạn hơn nửa phần thế kỷ
Hiện nguyên hình, đồng dạng với loài kên

Thôi mẹ ạ, sá chi trò thế sự
Miệng ngàn năm bia ấy có mòn đâu !
Một ngày kia khi bừng cơn mộng dữ
Họ vô cùng cô độc khóc nhìn nhau !

Rồi con sẽ trở về hôn tóc mẹ
Mảnh đất hiền thắm đỏ máu tiền nhân
Cờ vàng xưa sẽ tung bay ngao nghễ
Như Đống Đa ngày nọ buổi đầu xuân !

Ngô Minh Hằng

*
**

Lời cảm tạ của thơ


 (bài thơ là lời tâm sự và cảm ơn đến những trái tim công bằng, trung thực.)

Xin cảm tạ lòng nhân từ, nghĩa hiệp
Những trái tim chính trực trọng công bình
Đã không ngại kẻ dối gian, nham hiểm
Nanh nhọn, vuốt dài, ác độc, đáng kinh
Mà thẳng thắn nói lên lời thiện đạo
Trừ kẻ ác tâm, vu cáo, hại người

Cho cánh thơ xanh gặp ngày mưa bão
Không  phai nhòa, hương sắc vẫn xinh tươi

Thời non trẻ tôi nghĩ rằng thơ phú
Là cõi mộng mơ dàn trải tâm tình
Khi khôn lớn, thấy quê đầy ác thú
Tôi lấy thơ làm vũ khí đấu tranh

Nhưng đôi lúc tôi và thơ mệt lả
Bởi quốc thù và bởi cả “anh em”
Đánh phá điên cuồng muốn xô thơ ngã
Tôi thương thơ, thương kẻ phóng đòn hèn !

Thế mới biết làm thơ thôi cũng khó
Chỉ là thơ mà cũng lắm tội tình !
Huống chi là người cô đơn, bé nhỏ
Giữa  gian hùng  ác độc cõi nhân sinh !

Xin cảm tạ trên đường thơ đi đó
Có những lòng còn yêu quí tình thơ
Đã lấy công tâm quét làn  bụi đỏ
Cho cung vàng thánh thót những đường tơ

Ngô Minh Hằng

*
**

Bài thơ viết riêng cho ngày Quốc Hận


(Thương mến về Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam,
riêng tặng tuổi trẻ trong và ngoài nước. )

Ba Mươi Tháng Tư : Độc tài cướp nước
Ba Mươi Tháng Tư : Dân tộc đau buồn
Ba Mươi Tháng Tư : Máu đỏ quê hương
Mà ai  bảo "Ngày Tự Do" ?  Lạ nhỉ !!!

Ngày Tự Do  ư ???  Hỡi đâu, công lý ???
Ngày Tự Do  ư ???  Tráo trở ngôn từ !!!
Ngày Tự Do sao bốn cõi âm u ?
Sao rúng động, bàng hoàng người thế giới ???

Ngày Tự Do sao có bày lang sói
Đêm đến nhà gõ cửa, bắt dân đi  ?
Sao có giết người ác độc tinh vi
Như học tập, như khoan hồng, cải tạo ???

Ngày Tự Do  sao dối lừa, gian xảo
Súng đã buông, người vẫn trả thù người ?
Cũi sắt thê lương lạnh tiếng ma cười
Bao cái chết trong oan khiên, sầu muộn !!

Ngày Tự Do sao đất, nhà, vườn, ruộng
Của dân đen, ai cướp rất vô tình !
Sao triệu con người đẵn gỗ, đào kinh
Không khác cảnh xa xưa: thời nô lệ !

Ngày Tự Do sao người lìa quê mẹ
Tan tác anh em, chia biệt vợ chồng ?
Bất chấp sóng cuồng, hải tặc, biển Đông
Để tìm nghĩa nhân quyền vùng đất lạ !

Ngày Tư Do sao  tình đời nghiệt ngã
Người nhìn người e ngại, dối lừa nhau !
Bức vách có tai, điên đảo, cơ cầu
Tên tuổi sổ đen, chuyên hồng, báo cáo

Ngày Tự Do sao độc tài chỉ đạo
Dân chẳng có quyền cay đắng, than van ?
Nuốt lệ  căm hờn, mộng vỡ, mơ tan
Thương xã hội đang tận cùng băng hoại !!!

Ngày Tự Do sao muôn lòng tê tái ?
Đắng miệng khoai sùng, gạo mốc, bo bo
Sách giáo khoa sao rèn luyện học trò
Những thù hận, những dối gian lịch sử  !?

Biển Việt Nam xanh tóc dài thiếu nữ
Bản Giốc, Nam Quan, sao cắt dâng Tàu ???
Cuí mặt, cong lưng ai, kiếp chư hầu
Mà lừa mị: Đây, tự do,  tự chủ !!!

Bao nhiêu năm với tham tàn dã thú
Ai thành tên tư bản đỏ sang giàu ???
Ai muốn  tiền tài, ngôi vị dài lâu
Dùng nghị quyết làm đấu tranh suy nhược ?

Ba Mươi Tháng Tư : Tự Do đất nước
Sao triền miên dân tù ngục tội tình ???
Ra điêu ngoa, miệng lưỡi giống hồ tinh !
Không !!! ngày đó, với ta : NGÀY QUỐC HẬN !!!

Tuổi trẻ Việt Nam! Hỡi giòng bất khuất !
Nào, đứng lên, vì dân tộc, sơn hà !!
Độc ác lụn tàn, chính nghĩa khai hoa
Mau, xin  dựng một MUÀ XUÂN HUYỀN DIỆU !!!

Ngô Minh Hằng

*
**

Tháng Tư!!!


Tháng Tư, động mối tâm thương
Ba mươi năm lẻ sao đường vẫn xa ?!
Bao giờ về lại quê ta
Về cùng khóm trúc, cây đa, đình làng ...
Về cùng bằng hữu, thôn trang
Cùng giàn thiên lý, cùng hàng hiên xưa
Hàng hiên có những giấc trưa
Mẹ ru ta ngủ võng đưa dịu dàng
Hàng hiên có cội mai vàng
Nở hoa trăm cánh huy hoàng chào xuân
Hàng hiên, nơi đã bao lần

Vui đùa cùng bạn đông lân những chiều
Đến ngày tuổi bước vào yêu

Hàng hiên, ta đứng đăm chiêu chờ người
Cũng hàng hiên, một chiều vơi
Tiễn người nước mắt thay lời từ ly
Chiến trường, giữ nước, người đi
Chuyến đi lỡ mộng xuân thì trầu cau
Tháng Tư,  nước hận, tình sầu
Bỏ quê, đau đớn xuống tàu ra khơi ...

Từ ta đất khách quê người
Nhớ hàng hiên cũ, thương trời quê xưa
Xót người vào cõi gió mưa
Ba mươi năm lẻ vẫn chưa gặp người ...
Ai ngăn mà cách, hỡi trời
Quê xưa, người cũ .... xa rồi.... Tháng Tư !!!

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*
**

Đời quá đau rồi một tháng Tư

(Gởi Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam,
mọi lứa tuổi, quốc nội và hải ngoại)

Từ độ lênh  đênh mấy hướng trời
Theo thuyền định mệnh hướng ra khơi
Là giao mạng sống cho huyền diệu
Cho rủi cho may của phận người

Trời biển mênh mông lạ lẫm đường
Lại thêm thịnh nộ của trùng dương
Giọng cười hải tặc, bàn tay máu
Tiếng thét bi ai những đoạn trường

Giông bão đưa tàu lạc hướng đi
Dương gian, hỏa ngục khác nhau gì
Ghềnh san hô cũng như hoang đảo
Người chết đau thương, chết dị kỳ!

Người sống hai tay níu ván tàu
Nhưng làn sóng dữ xé rời nhau
Bao ngàn người đã chìm trong biển
Giá tự do ... trời hỡi ..qúa cao !!!

Vì tựdo mà vượt biển Đông
Thì xin ta hỡi, khắc ghi lòng
Rằng không thể sống miền quê mẹ
Do cộng hung tàn cướp núi sông

Do cộng đào sâu những oán thù
Bao người cộng giết chết âm u
Và bao nhiêu nữa trong lao ngục
Cộng vẫn trơn môi những mỹ từ

Quê vẫn còn đây những oán hờn
Vẫn tù vẫn tội, vẫn tai ương
Vẫn là tàn ác,  vô nhân tính
Aó đổi phông thay một vở tuồng !

Đã có bao nhiêu kẻ dại khờ
Tin lời ngon ngọt bước vào mơ
Đến khi mộng vỡ, đời tan nát
Lại trách mình không học chữ ngờ

Chú bác ta đã bị cộng lừa
Thì ta tránh nhé, dấu chân xưa
Hãy xin sắt đá, dù dâu biển
Đời quá đau rồi một tháng Tư !!!

Ngô Minh Hằng

*
**

Ngày Quốc Hận phải là ngày Quốc Hận
(Tin liên mạng:   Lưỡng Viện Quốc Hội của tiểu bang Virginia đã ban hành một nghị quyết công nhận ngày 30 tháng 4 năm 1975 là ngày Nam Việt Nam (hay cũng có thể nói gọn là ngày Việt Nam Cộng Hòa ), đó là Nghị Quyết SJR 455 được Thượng Viện Virginia chấp thuận ngày 21/2/ 2013 và Hạ Viện Virginia chấp thuận ngày 22/2/2013. Với tác giả, và với rất nhiều chục triệu người VN trong và ngoài nước thì ngày 30/4/1975 đã là Ngày Quốc Hận và sẽ mãi mãi là Ngày Quốc Hận bởi những lý do công bình và đơn giản trong bài thơ dưới đây)

NGÀY QUỐC HẬN PHẢI LÀ NGÀY QUỐC HẬN
Trong trái tim, trong sách sử loài người
Để ghi lại thời đau thương chất ngất
Cộng cướp miền Nam, cộng giết cuộc đời

NGÀY QUỐC HẬN PHẢI LÀ NGÀY QUỐC HẬN
Sao lại là ngày " NGÀY NAM VIỆT NAM ???"
Ngày Nam Việt Nam nghĩa gì ? Nói thật ...
Nghe sao mập mờ, quỷ quyệt, mưu toan ???

NGÀY QUỐC HẬN PHẢI LÀ NGÀY QUỐC HẬN
Bởi BA MƯƠI, một cuối THÁNG TƯ xưa
Ngày Việt Cộng gây tang thương vô tận
Bức tử miền Nam, đảng, kẻ tội đồ !

NGÀY QUỐC HẬN PHẢI LÀ NGÀY QUỐC HẬN
Bởi đảng trả thù dân chúng miền Nam
Nào "cải tạo" lớp chết vì bất khuất
Lớp chết bịnh, đau, roi, súng, bạo tàn

Lớp bị đảng lừa đi kinh tế mới
Để đảng cướp nhà cướp của, chia nhau
Mặc dân chết bên luống mì đang xới
Chết bởi muỗi rừng, nắng vội, mưa mau ...

Lớp ra khơi tìm đường đi tị nạn
Bị sóng vùi ôm hận đáy trùng dương
Hoặc hải tặc chặn đầu, không cách thoát
Hay tàu hư, lạc lối giữa đêm trường ...

NGÀY QUỐC HẬN PHẢI LÀ NGÀY QUỐC HẬN
Ngày đau thương của nước Việt Nam mà !
Vì đảng đã coi người như thú vật
Vuốt nhọn, nanh dài, thống trị dân ta

NGÀY QUỐC HẬN PHẢI LÀ NGÀY QUỐC HẬN
Thôi chớ vẽ vời thay chữ đổi tên
Thay đổi thế nào vẫn còn sự thật
Sự thật kinh hoàng của THÁNG TƯ ĐEN !

Sự thật dã tâm của loài ác thú
Biến Việt Nam thành quận hạt của Tàu
Bắt dân tộc sống nhục nhằn đói khổ
Để bạc tiền, ngôi vị đảng chia nhau

Này hỡi đảng và những con tương cận
Ván cờ vào phút chót, tỉnh đi thôi
NGÀY QUỐC HẬN PHẢI LÀ NGÀY QUỐC HẬN
Trí, tâm đâu, sao chối bỏ tiếng người ?!

Ngô Minh Hằng

*
**

Trăm trứng trăm con


Ai vá giùm ta một mảnh lòng
Tơi bời vụn vỡ với non sông
Điêu linh tức tưởi đời dâu bể
Mấy độ thăng trầm vẫn thủy chung

Ai sưởi giùm ta một cõi lòng
Lạnh lùng hoang vắng những ngày Đông
Ôi, con chim én cô đơn ấy
Đời mãi chia lìa vạn nhánh sông !


Ai hiểu giùm ta một chuyện lòng
Đau thương cuồn cuộn sóng vô chung
Hồn ta quằn quại hồn vong quốc
Những vết thương buồn của núi sông

Hãy đến cùng ta, những tấm lòng !
Như  ta đã đến tự hư không
Nhìn nhau mà nhận ra nhau nhé
Trăm trứng trăm con giống Lạc Hồng !

Và hiểu cho nhau những nỗi lòng
Để cùng chuyển núi lại dời sông
Nắm cho chặt nhé, tay nhau đấy
Thì có nhiều chi nước biển Đông ?!

Ngô Minh Hằng

*
**

THẾ SỰ
bieuottawa01
Thế sự chao ơi, qúa nhiễu nhương
Dối gian quỷ quyệt biết đâu lường
Dân lành tăm tối đời trâu ngựa
Giặc dữ huy hoàng mộng bá vương
Thiếu bậc trung thành bồi tổ quốc
Thừa loài phản trắc xé quê hương
Ngày nào hải ngoại ta đoàn kết ...
Trừ sạch nằm vùng, sạch bất lương ?!


* Trừ sạch nằm vùng, sạch bất lương
Thì người tị nạn chốn tha phương
Sẽ không chán nản, không phân hóa
Mới vững tin yêu, vững lập trường
Vì cộng, khi xưa rời lãnh thổ
Vì ta, này lúc giữ biên cương
Lằn ranh Quốc - Cộng mà minh bạch
Cờ sẽ bay vàng khắp cố hương !

Ngô Minh Hằng

*
**

Thơ gởi Bố

( Kính dâng Bố nhân ngày Father's Day và xin gởi đến tất cả những người cha trên thế giớị)

Con tìm mãi, lời vụng về, thiếu nghĩa
Và cũng không đủ ý của lòng con
Để nói lên niềm yêu kính trong hồn
Ngày của Bố. Viết bài thơ tặng Bố

Bao kỷ niệm của ngày con tuổi nhỏ
Bỗng rộn ràng sống lại, rất thiêng liêng
Con nhớ thiết tha đôi cánh tay hiền
Mà Bố đã che đời con gió bão...

Trong mắt bố là chứa chan hoài bảo
Là tràn đầy hãnh diện lúc nhìn con
Là yêu thương sâu thẳm tự tâm hồn
Là thông cảm, là hy  sinh, tha thứ

Bố là mái, che đời con mưa lũ
Bố là tường ngăn nắng gió tuyết sương
Bố là nền, là sức sống thái dương
Là tất cả cho con thành khôn lớn

Có lắm lúc biển gầm đời sóng cuộn
Bố vững tay chèo lái đến bình yên
Những lúc cô đơn đối diện muộn phiền
Vẫn đứng thẳng, Bố kiên cường phấn đấu

Bố cuả con! Bố muôn đời yêu dấu!
Bố muôn đời vằng vặc tấm gương trong
Công Bố Thái Sơn, con khắc ghi lòng
Và mong được đáp đền trong muôn một

Cảm ơn Bố : một tình yêu vô lượng
Con: tàu đêm, cần lắm những vì sao!
Bố của con ơi! Thương Bố dạt dào!!!

Ngô Minh Hằng



Translated from Thơ Gửi Bố (composed by Ngô Minh Hằng) by Lee Pham, Ed.D. (aka Phạm Xuân Lương)

A MESSAGE TO MY FATHER
In loving memory of my father
Also dedicated to all the fathers in the world on Father's Day

Dear Daddy,
I've done my best to look for ideas and words.
Yet I feel too awkward to find enough nicest ideas and words
To express my inmost respect and love
In a verse dedicated to you on Father's Day.
Countless sacred childhood recollections
Have suddenly revived in my mind.
I fondly miss your tender arms
Giving my stormy life protections.
In your eyes are embedded so much hope,
So much pride when you watch your child,
So much love deep in your soul's willingness,
So much pity, sacrifice and forgiveness.
You're a roof sheltering me from showers and floods.
You're a wall blocking the sun, snow, fog and whirlwind.
You're a solid foundation stone. You're the solar intensity.
You're all that has offered me wisdom and maturity.
In times of roaring oceans and crushing billows,
You've firmly steered the boat to safety.
In times of loneliness, sorrow and adversity,
You've stood straight to struggle with indomitable valor.
Dear Daddy, you're my eternally beloved father.
You've set a bright example for me forever.
Your merits are as lofty as the mighty Everest.
I'll carve in me and reward them at my best.
Thank you, Daddy. For me you're boundless compassion.
I'm a boat sailing by night. I greatly need the stars' guidance.
Oh, my beloved father! For you is my fathomless love!

(From 54 Bài Thơ Tình Việt Nam, 54 Vietnamese Love Poems, 2007, pp.135,137)
Lee Pham, Ed.D. (aka Phạm Xuân Lương)

*
**

THẢM HỌA BẮC THUỘC

(Thân mến gởi quê hương và đồng bào Việt Nam tôi, mọi giới, mọi ngành, mọi tuổi.)

Sao dân không được biểu tình
Khi Tàu chiếm biển đảo mình. Tại sao ???
Xưa nay hỏi có xứ nào
Ngoại bang chiếm nước lại nhào đánh dân ...
Không cho thể hiện tinh thần
Yêu thương đất nước chống quân hung tàn ???
Đã không bảo vệ giang san
Chống quân xâm lược giữ an sơn hà
Đảng còn khủng bố dân nhà
Tù người yêu nước nghĩa là làm sao ???


Rõ ràng đảng phản đồng bào
Đem sông núi Việt đổi trao, cống Tàu !
Để dài ngôi vị, sang giàu
Lấy đời điếm nhục, chư hầu làm vui
Với Tàu, đảng nguyện làm tôi
Với dân, chễm chệ đảng ngồi đầu dân !
Đảng, phường bán nước, hại dân
Đảng mà như thế, dân cần đảng a ?


Hỡi mau, toàn quốc, mọi nhà ...
Vùng lên giải cứu sơn hà Việt Nam !
Không cho phép đảng dã man
Xô ta vào vực tham tàn, Tàu ô
Thảm họa Bắc thuộc đang chờ
Cứu ta và cứu cõi bờ, vùng lên !!!

Ngô Minh Hằng

~O~

HÓA GIANG GIỤC GIÃ LỜI THỀ

Tây Nguyên, thương quá Tây Nguyên
Ôi, Tây Nguyên bị bạo quyền giết tươi !
Nam Quan, Bản Giốc mất rồi
Nay Tây Nguyên lại bị người bằm tan
Đã đau dưới ách bạo tàn
Còn hờn thêm bởi ngoại bang, cộng Tàu
Rừng Tây Nguyên ngậm ngùi đau
Người Tây Nguyên mắt nhìn nhau lệ tràn
Tây Nguyên, máu, thịt Việt Nam
Sao đem độc dược, cường toan tưới vào ?

Cây  xanh gục xuống nghẹn ngào
Đất nâu vỡ mạch, máu trào oan khiên
Vì ai ? – Phải chính bạo quyền
Rước Tàu cộng đến Tây Nguyên tung hoành ?
Tây Nguyên nước ngọt cây lành
Trong tay tàn ác, biến thành cường toan
Rồi đây độc chất tràn lan
Giết dân, xương thịt Việt Nam từng người
Đau thương thêm nữa cho đời
Nỗi đau niềm hận, kêu Trời, Trời xa !
Tây Nguyên, người cướp của ta
Mà ta nuốt nhục bỏ qua sao đành ?!
Hãy xin nào chị, nào anh
Đứng lên nhập cuộc đấu tranh, giữ nhà!
Đứng lên đòi lại sơn hà
Đấy là nghĩa vụ, đấy là nhân luân
Nếu ta  vuốt mặt, an thân
Thì quê sẽ mất từng phần, tang thương !
Nào đâu Nguyễn Huệ, Trưng Vương
Xin vì tổ quốc, viết chương sử vàng
Ta ơi, Bản Giốc Nam Quan
Tây Nguyên, lãnh hải Việt Nam, đòi về !!!
Hóa Giang  giục  giã lời thề
Hồn thiêng sông núi bốn bề hờn đau !!

Ngô Minh Hằng

~O~
NGAO NGÁN


Chao ôi, ngao ngánNhìn nước dân mình
Cộng kia đã tạo điêu linh
Thêm mình tạo những bất bình cho nhau !
Ðã cơn quốc nạn Cộng làm ta đau
Quê hương cộng bán cho Tàu
Ðồng bào cộng bỏ vạc dầu cộng sôi

Ta làm ta lại thêm tồi
Cái ông to tướng, cái tôi kếch xù
"Cái Ông" làm chuyện ruồi bu"

Cái Tôi" gậy múa vù vù vườn hoang
Làm đời đảo lộn thế gian
Làm người cay đắng bẽ bàng nhân tâm
Ðôi lòng xót nước
Ðau khổ âm thầm
Không nói thì để lưng đâm
Nói thì hai phía đạn gầm nát thây
Cô đơn, con én tan bày
Gọi xuân xuân mãi sa lầy phương nao
Xuân không thắm nụ hoa đào
Ðau thương dân Việt nghẹn ngào mơ xuân !
Ôi gương bất khuất Tiền Nhân
Kiêu hùng, đạo nghĩa, nhân luân ... vỡ rồi !!!

Ngô Minh Hằng

~O~

Xin đồng bào cảnh giác


(kính gởi đồng bào Việt Nam tị nạn Cộng Sản trên toàn thế giới)

Để thực hiện và thi hành nghị quyết
Việt cộng len vào mọi ngả truyền thông
Báo chí, Ti Vi, diễn đàn dân Việt
Phim ảnh, thơ văn, sinh hoạt cộng đồng


Bởi truyền thông là món ăn trí tuệ
Là con dao hai lưỡi, sắc vô cùng !
Làm giục giã muôn lòng hay nhụt chí
Trách nhiệm vun bồi tổ quốc, non sông

Như bài viết, chín điều là sự thật
Chỉ một điều gian dối trộn vào chung
Đá giò lái, ngụy trang bằng đường mật
Cốt để che đi thủ đoạn nằm vùng !

Như Miến Điện,  người dân tìm lẽ sống
Cùng đứng lên đòi công chính cho đời
Thì "ai đó" hoả mù là "phản động"
Và trét bùn lên chính nghĩa, than ơi ...

Như vạn dân oan biểu tình chống cướp ...
Bất chấp đau thương, đàn áp, gông xiềng
Đã chẳng soi mình trước gương  dũng lược
Đảng lại còn xuyên tạc những tình thiêng !

Và ngay cả những bản tin trên Net
Trắng bôi đen và đỏ lại tô vàng
Với luận điệu mị lừa đầy qủy quyệt
Xin đồng bào cảnh giác những mưu gian !

Hãy điểm mặt bọn đặc công cộng sản
Ở bên ta và lẫn lộn vào ta
Hãy vạch rõ âm mưu và tố giác
Bởi xưa sau, chính nghĩa thắng gian tà !

Ngô Minh Hằng

*
**

Nói với những người nằm xuống cho Tổ Quốc Việt Nam

(Kính dâng những Linh Hồn Tử Sĩ VN đã anh dũng hy sinh trong cuộc chiến chống xâm lăng của VC hay đã tự chọn cho mình cái chết vinh quang trong ngày VC chiếm trọn miền Nam)
Anh vẫn đó, oai hùng như dáng núi
Ánh căm hờn trong lũng mắt đau thương
Hăm mốt năm qua, trời sầu đất tủi

Nơi đáy mồ anh khóc chuyện quê hương !

Anh có nhớ trong niềm đau mất nước
Nhìn Hiền Lương máu ngập đến Cà Mau
Vẫn anh dũng, anh kiên cường tiến bước
Viên đạn thù tàn nhẫn réo thương đau ?! Tuổi thanh xuân anh bừng bừng khí thế
Trái tim hồng đỏ thắm máu Tiên Long
Cổ thành xưa anh đã từng ngạo nghễ
Gương hào hùng oanh liệt bốn nghìn năm ! Ôm hoài bảo và tình yêu sông núi
Anh hiên ngang đối diện với quân thù
Dù ngã xuống, bia vàng không tên tuổi
Nhưng trong lòng dân tộc đã thiên thu ! Anh không chết, muôn đời anh không chết
Và muôn đời Tổ Quốc mãi ghi công
Hỡi các anh ! những người trai tuất kiệt
Lấy máu đào anh  rửa hận non sông ! Tôi nợ anh một lễ nghi quốc táng
Lời tuyên dương, truy điệu bậc anh hùng
Hăm mốt năm qua làm thân tỵ nạn
Tôi cúi đầu nghe nước mắt rưng rưng ...
Tôi nợ anh khúc quân hành rộn rã
Ánh đuốc thiêng và tiếng hát khải hoàn
Món nợ đó tôi rất mong được trả
Trả cho anh và Tổ Quốc VIỆT NAM !

Ngô Minh Hằng

*
**

THỨC DẬY ÐI THÔI !...


(Thân mến gởi đồng bào Việt Nam, mọi lứa tuổi, mọi thành phần. Gởi những đảng viên, công an và bộ đội tiến bộ, có tầm nhìn vào thực trạng đất nước, có lòng thương xót đồng bào và  tinh thần yêu nước. Xin tất cả ACE, vì tương lai tổ quốc VN, chuyển đến thân bằng quyến thuộc của Quí Vị tại quê nhà.)


Hai mươi ba năm dưới ách độc tài
Tunisian dựng cơn bão nổi
Họ vùng lên, đập tan đời tăm tối
Giành lại cho đời hạnh phúc, bình minh

Ơi, Việt Nam, xin nhìn lại chính mình
Hơn sáu mươi năm độc tài lừa dối
Tổ quốc đau thương vẫn chờ vẫn đợi
Tiếng trống Diên Hồng giục giã lòng ai

Hỡi những Quang Trung, hồn nước u hoài
Chờ Trưng -Triệu – Nguyễn -  Lê-Trần-Ðinh-Lý
Mau lên nhé, xin chung lòng, góp trí
Gần bảy chục năm quá đủ oan hờn

Dân số nước người mười triệu hoặc hơn
Sau hăm ba năm người ta vùng dậy
Tám chục triệu, mình nhiều hơn họ đấy
Gần bảy mươi năm sao vẫn ngủ vùi ...??

Thức dậy đi nào... dân tộc tôi ơi ...
Dân Chủ Tự Do không là tặng vật !
Mà phải đấu tranh một còn, một mất
Phải lấy máu mình rửa hận cho quê !!!

Sáu mươi sáu người oanh liệt nằm kia
Họ đã chết cho quê hương họ sống
Ôi cái chết làm lòng người rúng động
Tô nghìn năm lịch sử nét huy hoàng

Cái chết anh hùng, chết ấy vinh quang
Xin kính cẩn đứng nghiêng mình ngưỡng phục
Thà chết vinh còn hơn là sống nhục
Hỡi Việt Nam ! Tổ Quốc đủ đau rồi ...

Con cháu Tiên Rồng thức dậy đi thôi
Ðừng để thẹn với người trong bốn cõi ...

Ngô Minh Hằng

*
**

Ba miền, đứng dậy, hởi Ta!


Dân Tàu sao lại ở đây ...
Giương cờ trên đất nước này của ta ?!
Việt Nam, một dải sơn hà
Là do xương máu ông cha đắp bồi
Chan hòa nước mắt mồ hôi
Bao nhiêu công sức từ thời hồng hoang
Đắp xây quốc sử huy hoàng
Cho Cà Mau đến Nam Quan hào hùng
Ngàn năm Bắc trị cáo chung
Trăm năm Pháp thuộc đã vùng thoát ra
Mà nay ai để sơn hà
Bốn ngàn năm lẻ gấm hoa úa sầu ?!
Vì đâu, sao bọn cộng Tàu
Xem ta như nước chư hầu ? Nhục không !

Cờ Tàu đỏ rực non sông
Sài Gòn, Hà Nội, kìa trông, thật buồn !
Dân Tàu tràn ngập phố phường
Nghênh ngang như giữa quê hương của mình !

Đảng hầu tiếp, đảng cung nghinh
Công an bảo vệ tận tình ngày đêm
Dân mà cúi mặt thì yên
Ai người phản đối, đảng liền bắt giam !
Đau cho dũng khí trời Nam
Nhục cho quốc thể bốn ngàn thế sao !
Hỡi đâu bất khuất, tự hào ?
Nhìn dân nước thế, lẽ nào ngồi yên !
Còn kia cộng sản bạo quyền
Là Tàu còn mộng chiếm nguyên sơn hà
Ba miền, đứng dậy, hỡi ta ...
Không còn Việt cộng nước nhà mới yên !

Ngô Minh Hằng

*
**

Hương sầu , Hai con bong bóng

Ta muốn khóc cho lòng vơi nỗi nhớ
Dạ bớt sầu và tim bớt xót xa
Bởi vắng người, ta nhớ từng hơi thở
Bởi xa người, ta lạnh mỗi phân da
Tim giá buốt, hồn bâng khuâng, mắt đỏ
Gối chăn sầu thương nhớ đến trăm năm
Người đến rồi đi, nhanh như làn gió
Hỏi lòng người có gợn chút băn khoăn
Để lại cho ta nỗi buồn xa vắng
Để lại cho ta giọt lệ rất đầy
Để lại cho ta nỗi cay niềm đắng
Mà hỡi người, người có biết không đây ?!

Ngày dài qúa, chờ người ta mòn mỏi
Người hẹn rồi quên mất hẹn chiều xưa
Đôi mắt ráo, lòng ta chùng hẳn lại
Nỗi nhớ ơi, ta nói mấy cho vừa ...!
Ta muốn khóc cho lòng ta được nhẹ
Cho nỗi sầu theo nước mắt trôi xa
Nhưng ta vẫn không làm sao khóc được
Nên hương sầu quanh quất mãi bên ta ...
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
http://thongominhhang1thome.blogspot.com/

***

Hai con bong bóng


     Thế nào anh cũng gọi em
Bởi vì em cũng rất thèm gọi anh
     Ngoài trời anh ạ, mưa nhanh
Lòng em từng giọt chảy quanh mắt buồn
     Mưa đều, từng đợt mưa tuôn
Hai con bong bóng trên nguồn đuổi nhau
     Đuổi hoài có bắt được đâu
Một con hụt hẫng bên đầu sông Tương
     Mệt nhoài với những đau thương
Cúi đầu nhìn ngọn Vô Thường, chào thua !
     Một con đến suối Tương Tư
Say trong nghĩa suối, ngẩn ngơ tình nguồn

     Ôm nhầu chăn gối mà hôn
Tỉnh hay mơ nhỉ để buồn hay vui ? !
     Ngoài kia mưa vẫn mưa rơi
Lòng em như thể lòng trời. Ướt mem !
     Và anh đã gọi cho em
Hai con tim ở hai miền sục sôi
     Nhớ anh, nhớ lắm. Anh ơi !
Hôm nay nhớ đến bằng mười hôm qua
     Một con bong bóng xót xa
Một con mắt ướt chan hoà vì mưa ...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân
http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/

*
**

Hởi Người !

Ðất trời bốn cõi bao la
Có còn một chỗ cho ta gởi lòng ?
Người theo con nước xuôi dòng
Còn ta lội ngược khúc sông cuộc đời
Ðôi lần đuối sức, chơi vơi
Ðã toan bỏ cuộc làm người cổ sơ
Nhưng nhìn dân tộc cõi bờ
Lòng đau, tim xót, lệ thơ lại trào
Thương ơi một thuở tự hào
Tim vàng giữ nước, máu đào dựng quê
Núi sông chưa phỉ câu thề
Rùa thiêng đã vội đòi về kiếm thiêng !
Nhục lòng, tủi chí nhung yên
Giận ai sông Hóa lời nguyền bỏ rơi
Nhìn quanh, đen bạc thói đời
Thương thân, xót kiếp dân Hời, đau thơ
Quê hương, mà có đâu ngờ
Tình quê sớm đã nhạt mờ lòng ai
Sầu này, vong quốc chưa phai
Ðau này, nhục tủi, u hoài còn đây
Mà người lòng đổi tim thay
Quay lưng phản bội thế này với quê !...
Xun xoe lạy giặc tìm về
Cúi đầu qùi gối hoang mê son vàng
Bán buôn với giặc cầu sang
Tiếp tay với giặc phá tan thêm nhà
Làm quê đầy nữa xót xa
Làm hồn vong quốc thêm nhoà lệ đau
Quê thì vẫn ngút biển dâu
Hỡi đâu dũng nghĩa, hỡi đâu trung thành ?!
Sao đầy những vuốt những nanh
Ðể thêm đau khổ tan tành cho quê !
Hỡi người, tỉnh lại, đừng mê
Mà đưa máu đỏ trở về buồng tim !!!
Ngô Minh Hằng
Mời Quí vị và Quí Bạn vào đọc thơ Nmh và SCDNN tại :
http://thongominhhang1.blogspot.com/
Xin cảm ơn Một Người Bạn đã vì yêu thơ mà giúp Nmh chăm sóc trang thơ.

*
**

Đoạn trường

Người hỡi, phải chăng là định mệnh
Tình nào rồi cũng thế. Đau thương !
Trời yêu nào cũng là hoang mộ
Cũng giết hồn ta, cũng đoạn trường !
Vẫn đó, bài thơ tình chẳng gởi
Những bài dang dở chửa làm xong
Những thương tích cũ chưa lành lặn
Vết mới bồi thêm. Nhức tận lòng !
Vẫn đó, một tình yêu đủ lớn
Đủ làm điêu đứng cả đời nhau
Đủ làm trời đất nghiêng từng chập
Đắng quá mà ta tưởng ngọt ngào !
Vẫn đó, bao nhiêu hình ảnh cũ
Nụ cười, ánh mắt, cánh tay ôm
Làm sao đập nát đi tiềm thức
Đâu cõi âm ty để triệu hồn ???
Đã cạn chén tình - ly độc dược,
Đang từng chút một, giết ta đây
Trời ơi ta khóc. Ồ, ta khóc
Ai lấp giùm ta nấm mộ gầy ?!
Người ơi, ta muốn tan vào đất
Tìm lại trăm năm giấc ngủ hiền
Ta muốn gào lên cho hiện hữu
Biết rằng ta khổ, biết ta điên !

Song Châu Diễm Ngọc Nhân
http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/

*
**

Phù Đổng đã vươn mình

(Để ghi nhớ phiên tòa kẻ bán nước xử người giữ nước ngày 16 tháng 5 năm 2013 tại toà án Long An. Thân mến gởi về Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam, mọi thành phần, mọi lứa tuổi - nhất là tuổi trẻ. Đặc biệt tặng hai em sinh viên yêu nước NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN và ĐINH NGUYÊN KHA- Nhờ Quí Vị phổ biến về VN giùm. Tác giả xin cảm ơn.)

Em đứng đó, trong phiên toà dã thú
Với thơ ngây thánh thiện nét thiên thần
Tôi lo cho em giữa bày qủy dữ
Móng nhọn nanh dài xảo độc, bất nhân


Nhưng đanh thép, hiên ngang em lý lẽ
Tiếng em như sấm sét giáng lưng trời
"Gia đình vô can, chớ gây khó dễ
"Việc tôi làm, tránh nhiệm ấy riêng tôi

"Đất nước nguy nan, Tàu xâm, đảng xé
"Yêu quê hương, tôi bảo vệ chủ quyền
"Đảng tù tôi làm kinh hoàng tuổi trẻ
"Là giết đi hào khí giống Rồng Tiên !!!

"Là dựng tội vu oan người vô tội
"Tôi chẳng tội gì, tôi chỉ yêu quê !
"Trước xâm lăng, nước như dân, hờn tủi
" Tôi tỉnh thức người đắm giữa cơn mê ...

" Việc tôi làm do lòng tôi yêu nước
" Mong nước hết đi cái xấu, cái tồi
" Mong xã hội này mỗi ngày một tốt
" Và không muốn Tàu xâm lược nước tôi ! "

-  " Tôi yêu quê hương và yêu dân tộc
" Dân tộc Việt Nam, không chống bao giờ !
" Tôi chống đảng, chống bạo tàn, ác độc
" Chống đảng độc tài, có tội gì cơ ?! "

Đấy, em đấy, trước phiên toà dã thú
Nét mặt ngây thơ, thánh thiện, thiên thần
Nhưng ngôn ngữ em triều dâng nước vỡ
Lời, từng lời, thế kỷ, tiếng chuông ngân ...

Em thân mến, tôi nghiêng mình ngưỡng phục
Đinh Nguyên Kha và hỡi Nguyễn Phương Uyên
Với nguyên vẹn tự hào dù lao ngục
Em oai hùng trên mỗi bước chinh yên

Em, những anh hùng Việt Nam mong đợi
Việt Nam chờ gần thế kỷ rồi em !
Em gọi dân mình bằng tia nắng mới
Bằng tình quê, dũng mãnh, sửa ươn hèn

Đồng bào bên em từng giờ, từng khắc
Tôi bên em theo dõi suốt phiên tòa
Đọc bản tin, xót em, cay triền mắt
Nhưng mừng tình yêu nước đã thăng hoa !!!

Đảng bỏ tù em vì chưng đảng sợ
Sợ lửa mặt trời rực rỡ hành tinh
Sợ đất nước, mùa hoa lài sẽ nở
Sợ muôn dân, Phù Đổng sẽ vươn mình ....

Sợ tuổi trẻ ghé vai vào trách nhiệm
Thì công bình, nhân ái sáng muôn nơi
Xin cảm ơn em, NGƯỜI CON NƯỚC VIỆT
Nào, ba miền, dũng cảm, đứng lên thôi !!!

Ngô Minh Hằng

*
**

Kìa, mùa Xuân đã đến

Em đã đợi bao mùa xuân rồi nhỉ
Một xuân vui, xuân đất nước mong chờ
Cũng như em, trong từng giấc tôi mơ
Một xuân thắm hồi sinh bao thế hệ
Em đợi thế và tôi thì mơ thế
Bao năm rồi ta ước một mùa xuân
Trong niềm thương nỗi nhớ đã vô ngần
Ơi Hà Nội, ơi Sài Gòn, ơi Huế !
Vàng áo em bay đường chiều Nguyễn Huệ
Nắng xuân hồng hoa đẹp giữa ngàn hoa
Bến Bạch Đằng thèn thẹn bước em qua
Vì em ngại gió hôn bờ má đỏ
Em vuốt tóc, tóc thơm hoa nhãn nở
Em mỉm cười, môi mắt biếc màu mây ..
Tất cả xa rồi khi những bàn tay
Xô dân tộc vào tận cùng đau khổ
Em, Quê Hương, đã bao muà khốn khó
Qua đêm mưa, ngày nắng sẽ quay về
Xin hãy thương từng ngõ trúc, bờ đê
Mà đòi lại những gì ta đã mất !
Có ai nghe độ chuyển mình của đất
Của mầm thiêng đang đợi nở thành hoa ?
Xuân sắp về trên nước Việt Nam ta
Xin đón lấy một mùa xuân hương sắc !
Hãy hái lấy lộc xuân vàng trước mặt
Nhanh lên nào, chớ chậm kẻo xuân qua
Xuân đang về, xuân chiến thắng Đống Đa
Xuân mơ ước của toàn dân nước Việt
Nhanh lên chứ! kìa, Mùa Xuân Đã Đến!
Hỡi quê hương, thức dậy đón xuân nồng !

Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/

*
**

Ngày của Mẹ
(Dâng mẹ trong ngày Mother's Day)
Con bật khóc ngon lành như trẻ nít
Khi tiếng người trầm bổng phía đầu dây
Người đọc con nghe những đoản văn hay
Của người viết tặng mẹ người, mẹ ạ !
Ngày của mẹ, mẹ con người vui qúa



Những bông hồng cài đỏ áo ai tươi
Những lá thư, tấm thiệp, những môi cười
Những ánh mắt và vòng tay thương mến

Trước cảnh ấy, con cúi đầu nghèn nghẹn
Mắt con cay, lòng đắng, mẹ hiền ơi !
Ba chục năm hơn vắng mẹ trong đời
Nỗi thương nhớ lắm khi là biển động
Con thường gọi "Mẹ ơi" trong tuyệt vọng
Những âm giai theo từng đợt sóng buồn
Câu trả lời là tiếng dội cô đơn
Của ngọn sóng vỗ khan bờ đá lạnh...
Từ không mẹ, bóng đời con hiu quạnh
Những nghẹn ngào con giấu cả trong thơ
Cõi nhân gian, con: một kẻ dại khờ
Nên mỗi bước chân đi là một ngã !
Chưa đủ lớn nên đời nhiều xa lạ
Biết chi đời đồng nghĩa với đau thương
Với bể dâu và cay đắng hí trường
Thiếu vắng mẹ không ai người nâng dắt
Ngày của mẹ, lệ con tràn khóe mắt
Nhớ mẹ nhiều và thương mẹ, mẹ ơi !
Kiếp tha phương, con lưu lạc quê người
Nên mộ mẹ khói nhang đành vắng vẻ
Mẹ người có những bài văn hay thế
Con viết gì cho mẹ của con đây ?
Con vụng về không có áng văn hay
Mà chỉ có tấm lòng con mộc mạc
Người vẫn đọc những lời văn dào dạt...
Con khóc ròng như trẻ nít, mẹ ơi
Con viết bao năm chẳng hết một lời:
Là thương mẹ, là vô cùng yêu mẹ!
Chợt mờ tỏ qua hai dòng nước lệMẹ mỉm cười đôi mắt vẫn bao dung...
Mẹ của con ơi ... Nhớ mẹ vô cùng !
Ngô Minh Hằng

*
**

Tâm tình với Mẹ

(Kính dâng Từ Mẫu - Thân tặng những bạn đồng tâm cảnh)
Mẹ ơi mấy chục năm rồi
Thơ con không được một lời là thơ
Để cùng với mẹ, trong mơ ...
Tâm tình, giao cảm, nối bờ âm dương
Mẹ từ hóa thể khói sương
Con côi cút giữa quê hương bão bùng
Giữa đời thiếu lượng bao dung


Ngàn phương sóng gió, muôn trùng đắng cay
Thì con, thưa mẹ, mới hay
Đời không êm dịu như tay mẹ hiền

Đời không là chốn thần tiên
Như trong cổ tích, như miền mộng mơ
Bởi đời lắm chuyện chẳng ngờ
Và con thì vẫn dại khờ mẹ ơi
Nên con đi giữa cuộc đời
Mà xa lạ tựa như người cổ sơ
Từ quê máu nhuộm đỏ cờ
Lòng con thêm đắng và thơ thêm sầu
Quanh con, người chẳng thấy đâu
Chỉ nghe tiếng qụa đục ngầu núi sông
Tâm tư cốt cách Lạc Hồng
Không còn nguyên vẹn trong dòng nhân gian
Tình yêu dân tộc đã khan
Gương trung nghĩa với giang san cũng mờ !
Đau lòng, chữ chẳng thành thơ
Mà là tiếng én bơ vơ gọi đàn
Mà là giọt lệ hờn oan
Khóc thương kiếp phận da vàng mẹ ơi ....

Nhìn mây đen phủ ngang trời
Con dâng lên mẹ đôi lời thơ đau !
Bao giờ nổi gió nhiệm màu
Cho vàng hoa nắng, cho bầu trời xanh ....
Để cho nước Việt an lành
Và thơ con được hoàn thành là thơ


Ngô Minh Hằng

*
**

Mùa Xuân và Mẹ

(Kính dâng Hương Linh Từ Mẫu  - Tặng những bạn đồng tâm cảnh)

Cho con nhắc rất nhiều lần mẹ nhé
Bốn mươi sáu năm nhớ mẹ vô cùng
Bốn mươi sáu năm dằng dặc, điệp trùng
Con hụt hẫng vì đời không có mẹ

Mẹ biết đấy trong kiếp người dâu bể
Con đã bao lần gục ngã đau thương
Như Bảy Lăm, giặc cướp trọn quê hương
Xô con xuống bằng bất nhân, bạo lực


Sao kể hết, mẹ ơi, niềm uất ức
Mà cộng thù áp đặt giết dân ta
Cải tạo, kiểm kê, hộ khẩu, thu nhà
Kiểu cướp giết tinh vi và tàn bạo

Vì không thể sống với loài vô đạo
Tìm tự do con vượt sóng trùng khơi
Biển cả gian nguy, bèo bọt phận người
Giữa sống - chết một lằn ranh nhỏ xíu

Ngôn ngữ xứ người vụng về ngọng nhịu
Con lại đối đầu bao nỗi khó khăn
Mẹ dạy đường đời là cuộc đấu tranh
Nhưng không dạy con sẽ là đấu thủ

Cuộc đấu quá dài và con mệt lử
Đến hôm nay thắng - bại vẫn chưa tường
Vì giặc vẫn còn xé nát quê hương
Và con mẹ vẫn thăng trầm cuộc lữ

Lại một mùa xuân trên đường viễn xứ
Con nhớ quê và nhớ mẹ thật nhiều
Nhìn cánh tuyết rơi bạc trắng trời chiều
Con nhớ Sài Gòn me xanh bóng lá ...

Nỗi nhớ triền miên, xốn xang, vật vã
Đôi khi yếu lòng con khóc mẹ ơi ...
Con ước phải chi còn mẹ trên đời
Thì con chẳng cô đơn trong chiến đấu

Thì buổi xuân về tuyết đầy bên giậu
Nỗi nhớ quê có mẹ sẻ chia tình
Xuân dẫu tha hương, xuân chẳng một mình
Dầu bao tuổi con vẫn cần có mẹ

Dầu bao tuổi, con vẫn còn rất bé
Trước mặt mẹ hiền, thưa, phải thế không ?...
Mẹ của con ơi ....nhớ mẹ khôn cùng .....

Ngô Minh Hằng

*
**

Bài thơ riêng gởi "Hoa Xương Rồng"


(Để tiếc thương cố Thi sĩ TRẦN MINH HẢI, một người có tâm, có tài nhưng không nhiều may mắn.)

Tôi đọc tình cờ trang cáo phó
Người đi, cánh hạc quyện vào sương
Chợt nghe xa xót niềm nhân thế
Mắt bỗng sầu cay nỗi đoạn trường


Bút mực bỗng tràn bao cảm xúc
Xót người, lòng gánh nặng non sông
Thương người, chung kiếp tằm mài miệt
Nhả mãi đường tơ, những phím lòng

Chưa gặp, không quen, tên đã biết
(Bởi tên người ký dưới bài thơ)
Và thơ, dù viết trong cùm xích
Vẫn một trung kiên với cõi bờ

Vẫn dạ sắt son dâng đất nước
Không hàng, không phục lũ vô nhân
Cắt quê trả nợ cho Tàu cộng
Chà đạp luân thường, bắn giết dân

Người đã làm thơ, tôi đã đọc
Thơ vàng Quảng Trị bóng cờ bay
Thơ đen địa chấn, đêm cùm xích
Thơ tháng Tư đau, nhục, đọa đầy....

Đọc áng thơ người, lòng cảm mến
Ý thơ xanh biếc mộng sơn hà
Tình người, tình nước, tình quân ngũ
Ôi,  nhánh Xương Rồng đã trổ Hoa !!!

Trầm lặng tôi nhìn tờ cáo phó
Tiễn người, xin tiễn một lời thơ
Tiễn người, trên lối thiên thu đó
Hồn nước rưng rưng dưới bóng cờ ....

 Ngô Minh Hằng

*
**

Bài thơ cho những búp măng xanh

(thân mến gởi Tuổi Trẻ Việt Nam, những BÚP MĂNG XANH, đầy tình yêu quê hương, can trường và bất khuất. Cũng xin là những bông hồng riêng gởi đến các em Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình. Nhờ Quí vị và các bạn phổ biến giùm. Xin chân thành cảm tạ.)

Uyên ơi, màu máu em tươi quá
Dũng cảm trong từng nét Huyết Thư
"Tàu khựa, cút ngay, rời đất Việt ...
Đảng tham tàn đi chết mau đi ! "
Huyết Thư tôi đọc mà cay mắt
Mừng thấy đêm đen nở mặt trời
Hùng khí Triệu -Trưng ngày phục quốc
Như ngàn đuốc lửa, ngọn tinh khôi
Vỡ như triều dậy cơn hồng thủy
Rửa sạch oan khiên, sạch ngục tù
Để dựng công bình cho đất nước
Cho nòi giống Việt hết sầu tư
Huyết Thư em viết bằng tim óc
Bằng tấm lòng thương xót núi sông
Đuổi bọn cộng Tàu trên đất Mẹ
Vì em, dòng máu Việt em hồng !
Huyết Thư em viết bằng cương trực
Của một sinh viên trẻ quật cường
Chống đảng giết dân và bán nước
Ngục tù oan khổ khắp quê hương
Em làm tôi nhớ xưa, người trẻ
Quốc nghị chàng không được dự bàn
Hận giặc, thương dân, đau xã tắc
Cầm cam, chàng giận, bóp nhừ cam
Hoàng ân báo đáp, giương cờ nghĩa
Cường địch tan hoang giữa trận tiền
Người ấy xưa là Trần Quốc Toản
Ngày nay tuổi trẻ có Phương Uyên ...
Có Nguyên Kha giữa phiên tòa xử
Ngạo nghễ hiên ngang tựa lệnh truyền
"Chống đảng bạo tàn không có tội
Lòng tôi yêu nước mãi trinh nguyên !"
Có người trai Việt Khang, Trần Vũ *
Yêu nhạc, thương quê, gởi khối tình
Đảng nhốt họ tù, vu chống đảng
Nhưng Tàu chiếm nước, đảng làm thinh !
Và còn nhiều nữa, bao người trẻ
Thấy đất quê hương, thấy biển nhà
Bị bọn cộng Tàu sang ngự trị
Biểu tình phản đối, đảng cùm, tra !
Ngày xưa, sông núi, vua trân quí
Đãi sĩ, chiêu hiền, giữ núi sông
Việt cộng ngày nay đi bán nước
Dân ai yêu nước, đảng cùm gông ...
Coi dân rẻ rúng như giun kiến
Chà đạp dân lành, bán nước non
Đảng thế thì sao tồn tại được
Vì chưng Tổ Quốc có Linh Hồn !
Linh hồn Tổ Quốc thiêng liêng lắm
Nằm ở trong tâm của mỗi người
Nằm ở công bình và lẽ phải
Nằm trong nhân quả, luật đời thôi !
Phương Uyên, Việt - Vũ, Nguyên Kha hỡi
Những búp măng xanh của nước nhà
Tổ Quốc có em, bừng sức sống
Vườn lài rồi nụ sẽ khai hoa ....
Ngô Minh Hằng

*
**

Vào Xuân
Mẹ ơi vào Xuân rồi Mẹ

Nhưng sao đời vẫn lạnh lùng

Nụ mai cuối vườn chưa hé

Lòng trời mưa tuyết rưng rưng....

Để ngày tha hương thêm đắng

Cho con nhớ Mẹ xót lòng

Nhớ một thuở nào xa thẳm


Vườn đời nụ biếc sương trong
Và ngày trẻ thơ bên Mẹ

Phiến hồn ngọc trắng long lanh

Mẹ như mưa xuân nhè nhẹ

Rắc lòng con ngát màu xanh

Nên cõi mơ con thần thoại

Vườn đời vẽ dấu chân tiên

Tình người tương thân tương ái

Đơn sơ, chân thật, hòa hiền...

Nhưng rồi một hôm địa chấn

Xô con ngã giữa đấu trường

Hồn con mang sầu quốc hận

Vì người cướp mất quê hương!!!

Như quê, tim con vụn vỡ

Đau niềm sông núi đau thương

Tháng Tư, kinh hoàng máu đổ

Giang sơn dưới gót bạo cường

Nay con xứ người phiêu giạt

Xa quê, xa cả Mẹ hiền

Lòng con Mẹ ơi, nắng hạn

Thèm nguồn mưa Mẹ tinh nguyên

Thèm một mùa xuân nắng ấm

Vườn đời có dấu chân Tiên

Có lá cờ vàng gió ngập

Có dân hạnh phúc ba miền

Mẹ ơi vào Xuân rồi Mẹ

Kìa, như bóng én đang về

Con nghe đâu đây tiếng trẻ

Hát bài Phục Quốc mừng quê...

Ngô Minh Hằng

http://thongominhhang1thome.blogspot.com/

*
**

TIỀN ĐỊNH

Xưa vì vụng dại và lơ đãng
Làm vỡ trên tay chén ngọc trời
Trời giận, Trời đày em xuống thế
Tình mình từ đó cách đôi nơi
Dương gian - tiên cảnh - lời giao kết
Hai kẻ vì nhau vẫn đợi chờ
Anh đã yêu bằng bao cống hiến
Em yêu bằng cả một hồn thơ
Đôi khi trở gió, đời giông bão
Em sợ thơ đau, sợ lạc vần
Nhớ truyện Ngưu Lang và Chức Nữ
Em buồn, thương mãi bến sông Ngân

Nên em giao phó cho phần số
Còn nợ còn duyên sẽ một nhà
Nếu chẳng thì dù đang đối mặt
Cũng rồi cách trở cũng chia xa
Lưu đầy, cuộc sống nhiều dâu biển
Dẫu lắm thăng trầm vẫn thủy chung
Vẫn rắc hạt vàng, ươm cánh mộng
Vẫn mơ giây phút được tương phùng
Bao năm lặng lẽ em đền tội
Chẳng quản chân son lấm bụi trần
Và vẫn nguyện cầu khi nghĩ đến
Những lời ước thệ tự tiền thân
Hẳn là Trời thấy em chăm chỉ
Nên động lòng thương, sửa sổ Trời
Bên cạnh tên em, dòng mực thắm
Tên anh, triện đỏ, dấu son tươi
Thế là anh đến như tiền định
Để giấc mơ xưa chẳng lỡ làng
Chén ngọc em không làm vỡ nữa
Đất như Trời, từ đấy hân hoan …

 Song Châu Diễm Ngọc Nhân
http://thongominhhang1thome.blogspot.com/

*
**
Lời kinh tự nguyện
Ta không nói với nhau
Lời thề nguyền hứa hẹn
Nhưng lòng em tự nguyện
Yêu anh đến trọn đời
Những khi mình song đôi
Ðất trời bao rực rỡ
Ðường Sài Gòn hoa nở
Nắng Sài Gòn mênh mông ...

Tình ấm qua mùa Ðông
Tình xanh cùng mùa Hạ
Thu về, tình biếc lá
Và lá thu thay màu

Những ngày không gặp nhau
Bầu trời em thiếu nắng
Em hoang mang trầm lặng
Trong nỗi sầu biển khơi
Rồi đường tình chia đôi
Em nghe hồn vụn nát
Là do anh bội bạc
Hay vì em hững hờ ?
Hình như anh trên bờ
Em chơi vơi đáy vực
Và hình như có lúc
Ta nhìn nhau vô tình ...
Thế rồi những bình minh
Không một lời chim hát
Và những chiều nắng nhạt
Chẳng có bóng hoàng hôn
Lòng muốn quên nỗi buồn
Mà tình như bất biến
Nhẩm lời kinh tự nguyện
Nhận ra đời phù du
Nhưng nỗi sầu thiên thu
Của lời kinh tự nguyện
Là anh ơi, có thiệt
Âm điệu vẫn vọng về....

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*
**

TRẢ LỜI
Như cơn gió thổi bay làn tro phủ
Đốm than hồng ngậm lửa lại bùng lên
Mấy chục năm tưởng tình vào quá khứ
Tiếng phôn reo, sóng dậy bỗng trăm miền

Đã mấy chục năm sông đời chia cách
Mình xa nhau không cả vẫy tay chào
Mấy chục năm rồi cạn khô nước mắt
Tôi vẫn hỏi thầm nguyên cớ vì sao ...

Nguyên cớ vì sao ? ... Trả lời sao nhỉ
Tôi ngu ngơ hay anh đã thay tình
Tôi giận tôi vì tôi không thể nghĩ ...
Đến một người nào dù muốn quên anh

Bên kia đầu dây anh rằng định mệnh
Đã vọc bàn tay vào mỗi cuộc đời
Ồ, hay đấy, cứ đổ thừa số phận
Để điên cuồng bão tố được khuây nguôi ...

Anh trách tôi mấy lần anh gọi đến
Anh nhắn, anh chờ sao cứ làm thinh
Bởi, chúng ta, hai con tàu rời bến
Cùng ra khơi nhưng ngược nẻo hành trình

Và anh sẽ chẳng bao giờ được biết
Mấy chục năm dài ở chốn chân mây
Có một kẻ dại khờ ôm tiền kiếp
Ôm một mối tình sương khói trong tay

Nên tôi muốn trả lời bằng im lặng
Để vui buồn tôi cất giữ riêng tôi
Xin đừng trách hoặc hờn mưa giận nắng
Anh nhớ cho, ai in trước thiệp mời ?

Song Châu Diễm Ngọc Nhân
http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/

*
**

Dừng ngay lại hỡi ý đồ đen
(Ngày 30/4/1975 là ngày Việt Cộng bức tử nốt miền Nam Việt Nam và đưa toàn dân Việt Nam vào bao nỗi tù tội, chết chóc, điêu linh, thống khổ, vì thế, những nạn nhân Vc đều gọi là NGÀY QUỐC HẬN. Thế mà lại có những người đã và đang âm mưu thay tên Ngày Quốc Hận bằng những cái tên vô nghĩa để mong thực hiện xóa bỏ hận thù, làm mờ lằn ranh Quốc Cộng và tạo cho thế hệ trẻ VN có cái nhìn sai lệch về lịch sử, đồng thời giúp Việt Cộng xóa tội giết dân bán nước hơn nửa thế kỷ qua. Mong Quí Vị phổ biến rộng rãi giùm. Tác giả vô vàn cảm tạ.)

 Xin nói rõ về một ngày thống hận
Ngày oan hờn tang tóc của quê hương
Ngày kết cuộc của nhiều năm xâm lấn
Ngày cộng mở đầu vạn nỗi đau thương
Ngày mở đầu của bao màn bi kịch
Của tang thương, chết chóc, của lao tù
Của ngờ vực giữa họ hàng thân thích
Của cha con, hai chiến tuyến nghịch thù !
Ngày hỏa ngục, ngày đau thương ly biệt
Người chết ven đường, kẻ chết biển khơi
Già trẻ, gái trai, xác nằm la liệt
Đạn xé, lửa thiêu không vẹn hình người !
Ngày mở đầu của gạt lừa, gian dối
Bắt vợ xa chồng, con phải lìa cha
Ngày tan nát, ngày nhục nhằn, hận tủi
Máu lệ cùm gông tràn ngập sơn hà
Ngày mở đầu cướp của dân nhà, đất
Nhưng cắt Hoàng Sa - Nam - Giốc dâng Tàu
Coi mạng con người không bằng con vật
Đời sống dân lành thua kiếp ngựa trâu ...
Ngày mở đầu của hờn đau chất ngất
Ngày dân Nam gục xuống bởi bạo tàn
Người yêu nước gọi là "NGÀY QUỐC HẬN"
Bởi thương giống nòi và xót giang san
Thương lính kiên cường, tiếc người trai Việt
Sống đã hiên ngang chết cũng anh hùng !
Thành dù mất nhưng anh linh tuấn kiệt
Mãi muôn đời bất tử với non sông
Chỉ kẻ không tim, bất lương, tán tận
Mới quên hờn dân tộc, Tháng Tư Đen
Mới đổi tên ngày đau thương, quốc hận
Thành những từ vô nghĩa để mờ quên !
Nghe rõ nhé, cộng còn gieo oan khuất
Còn giết dân và dâng đất cho Tàu
Thì mỗi ngày sẽ là ngày quốc hận
Không chỉ một ngày cuối tháng Tư đâu !!!
Này, Việt cộng mới lập lờ, gian dối
Mới mị lừa và qủy quyệt mà thôi
Dừng ngay lại hỡi ý đồ đen tối
Nếu thật thiện lương và óc, tim người

Ngô Minh Hằng

*
**

TƯỞNG NHỚ
(Tháng Tư đau thương, xin thắp nén hương lòng, kính dâng những Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hoà đã anh dũng hy sinh cho chính nghĩa, cho Tổ Quốc Việt Nam)
Lòng tôi, một nén hương, thành kính
Xin thắp và xin tưởng nhớ Người
Hỡi những Anh Hùng dân tộc Việt
Máu xương Anh hiến dựng xây đời
Vì yêu dân, nước nên Anh nhận
Trách nhiệm người trai buổi nhiễu nhương
Tôi cảm ơn Anh, tôi ngưỡng phục
Tấm lòng son sắt với quê hương!
Anh đem dũng cảm, đem kinh lược
Chiến đấu, Anh ngăn bước giặc thù
Nguy hiểm không sờn, không nhụt chí
Cho dầu gục ngã giữa âm u ...
Dakto, An Lộc hay Rừng Sát
Quảng Trị, Pleime hoặc Hạ Lào
Anh đã hào hùng trong chiến thắng
Hào hùng trong cả bước gian lao!
Hoàng Sa, Bến Hải xuôi Đồng Tháp
Có dấu chân Anh khắp bốn vùng
Xương máu Anh trong từng mạch đất
Trong từng nhịp thở của non sông!
Hồn Anh hoà với hồn sông núi
Dẫu chẳng bia xanh, chẳng sử vàng
Nhưng đã muôn đơì dân tộc Việt
Nhớ ơn bồi đắp, giữ giang san!
Trong từng giọt nước, từng thân cỏ
Phảng phất như Anh đã mỉm cười
Có tháng Tư nào loang máu đỏ
Quê buồn như mắt lệ Anh rơi !!!
Tháng Tư, ôi tháng Tư oan nghiệt
Ai xé mà tan những mảnh đời
Những gói poncho không đất phủ
Những đau buồn muôn kiếp khôn nguôi
Tháng Tư, ôi tháng Tư đau xót
Có những người trai chết vội vàng
Và có những người không sống nhục
Chọn cho mình cái chết vinh quang!
Anh hy sinh thế vì dân, nước
Tôi biết ơn và thương tiếc anh
Anh, đã Anh Hùng dân tộc Việt
Cho dù hoang mộ có VÔ DANH !

Ngô Minh Hằng

*
**

Hãy để cho đời những tháng Tư

Lại tháng Tư về nữa đấy sao ?
Còn đây vết chém tháng Tư nào !
Đau thương vẫn đắng khung trời cũ
Máu vẫn tuôn rơi, lệ vẫn trào
Vẫn những gông xiềng, vẫn oán than
Người dân chân chính vẫn cơ hàn
Độc tài, bạo chúa, thêm tàn bạo
Nửa thế kỷ buồn. Ơi , Việt Nam !!!
Vẫn những nhà giam, những trại tù
Nhốt người yêu nước, nhốt người tu !
Ba miền sông núi đau từng tấc
Miệng xóa, tay khơi lửa hận thù !
Xin hãy nhìn xem đất nước nhà
Đâu rồi quần đảo của Hoàng Sa ?
Nam Quan, Bản Giốc còn không nhỉ
Ai cắt dâng người sông núi ta ???
Hí hửng cầm tiền, mẹ bán con
Vì đâu luân lý cũng không còn ?
Than ôi, xã hội suy tàn thế
Lòng có đau cùng với nước non ???
Em bé không quen cảnh học đường
Tương lai tuổi trẻ cõi mù sương
Má hồng con gái, xuân chưa thắm
Đời đã giang hồ, đã phấn hương !
Nòi giống đau thương đến nỗi này
Hỏi rằng trách nhiệm của ai đây ?
Thất phu cũng thẹn hồn hưng phế
Hào kiệt anh hùng lại bó tay ???
Xin hãy cùng chia những hận sầu
Để mà kẻ trước bảo người sau
Đứng lên, gom gió ta làm bão
Rửa hận sơn hà, gắn nỗi đau
Quang phục, cùng nhau dựng lại nhà
Tô bồi truyền thống của Ông Cha
Xây đời hạnh phúc, nền dân chủ
Bằng trái tim hồng, ta với ta
Hãy để cho đời những Tháng Tư
Hết đau, hết nhục, hết lao tù
Quê hương hết bóng quân tàn bạo
Ba cõi vàng tươi một sắc cờ

 Ngô Minh Hằng

*
**

QUA THÁNG TƯ RỒI
Tháng Tư ? qua tháng Tư rồi !
Sao lòng ta vẫn đau vùi tháng Tư ?
Bao giờ sông núi trùng tu ?
Chao ơi, hận tủi đã nhừ trái tim !
Còn đây, tổ quốc đắm chìm
Còn đây, dân tộc ngày đêm đau buồn
Thêm lằn dao cứa, máu tuôn
Nỗi đau Bản Giốc, nỗi hờn Nam Quan!
Ai đem tà thuyết dã man
Xô dân đáy vực lầm than thế này ?
Hỡi ơi, mấy chục năm nay
Người dân không chén cơm đầy reo vui
Mà là tù ngục dập vuì
Máu pha hồng biển, xương phơi trắng rừng
Thấy dân thấy nước khốn cùng
Giận ta trí hẹp, tài không, kiếp thừa !
Oán người gây cuộc gió mưa
Trách ai ngờ nghệch như chưa vỡ lòng !
Để mà vận nước khai thông
Nên đau thương cứ chất chồng vào thơ
Mong ngày sông núi vàng cờ
Bắc Nam đợi phút cõi bờ hồi sinh !
Hỡi ai sông núi nặng tình
Hẳn nghe mạch đất chuyển mình chờ mong
Hẳn nghe lịch sử khơi dòng
Hờn non nước hẳn động lòng trượng phu....??
Tháng Tư, xin một tháng Tư
Lửa thiêng đốt sạch thiên thu oan cừu !

Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/

*
**

Anh Hùng Vô Danh
( Một nén hương tưởng niệm vị anh hùng vô danh trong lịch
sử . Xin cảm ơn một người bạn đã kể lại câu chuyện thương
tâm nhưng hào hùng này của người đàn bà Việt nam, vợ một
vị Trung sĩ của quân lực VNCH. Bà đã sát cánh với chồng để
chiến đấu chống lại cuộc tấn công xâm lược khốc liệt của
CSVN tại một căn cứ ở Phước Tuỵ Và chính bà cũng là
người phủ lá cờ vàng lên thi thể của chồng sau khi vị anh
hùng tuẫn tiết vì lệnh đầu hàng ngày 30/4/1975. Trong giai
đoạn lịch sử này, có thể đây chỉ là một trường hợp trong
nhiều trường hợp tương tự mà chúng ta không biết vì không
có người kể lại. Mong rằng bài thơ nhỏ bé này là một bông
hồng, là những lời tôn vinh của tác giả gởi đến người
phụ nữ Việt Nam can đảm khả kính hiện ở vùng đất nào đó
trên quả điạ cầu. )


Hai tay nâng mảnh khăn tang
Trăm năm thôi vĩnh biệt Chàng từ đây!
Vì đâu đến nước non này
Lệnh kia sao lại trói tay anh hùng !?
Trước hờn bức tử non sông
Thiên thu đâu lẽ thẹn cùng cỏ cây !?
Mịt mù bốn phía trời mây
Tiếng gầm đại bác, tiếng cày xe tăng
Phút giây oan nghiệt bất bằng
Giận cơn hồng thủy cuốn phăng sơn hà
Âm thầm, Chàng bỏ lại ta...
Giữa trăm ngàn nỗi xót xa nghẹn ngào!
Kỳ đài, cờ rũ trên cao
Ngỡ ngàng nghe lệnh chiến hào bỏ không
Đau thương, nhìn lại xác chồng
Chàng đi theo nước, em không trách Chàng!
Xé manh áo, quấn khăn tang
Lên đầu con trẻ, hai hàng lệ rơi
Xa nhau ! ... Vĩnh biệt nhau rồi ...
Mà không nói được một lời từ ly !
Mắt thần chẳng khép làn mi
Một dòng máu đỏ, tử thi lạnh dần
Ôm chồng, thân ngã vào thân
Tứ bề pháo giặc xa gần ầm vang
Hai tay nâng lá cờ vàng
Phủ lên cho ấm lòng Chàng, lòng ta!
Tên Chàng dù chẳng sử hoa
Nhưng hồn Chàng đã nhập hòa núi sông

VÔ DANH VẠN THUỞ ANH HÙNG!!!
Ngô Minh Hằng

*
**

Hẹn anh một ngày tái ngộ
(Tháng Tư, để nhớ về bức tượng THƯƠNGTIẾC . Như một lời tạ ơn, kính dâng các Linh Hồn Tử Sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đã hy sinh để bảo vệ miền Nam Việt Nam trước sự xâm lăng của Việt cộng.)


Gặp anh trong chiều tiễn biệt
Dáng anh lặng lẽ trầm tư
Anh ơi, anh từ chiến tuyến
Về đây ngồi tự bao giờ ???

Anh từ điạ đầu Bến Hải
Khe Sanh, An Lộc, Hạ Lào ?
Pleiku, Tam Biên, Darlac ?
Đông Hà, Quảng Trị ? Chu Pao ??

Hay từ Cà Mau, Đồng Tháp
Định Tường, Cái Nước, Năm Căn ?
Hoàng Sa ? U Minh ? Rừng Sát ?
Súng rơi giữa cuộc quân hành ?

Anh về từ đâu chăng nữa
Cũng hồn trong mạch non sông
Anh về bao giờ chăng nữa
Cũng thân đẵm máu Lạc Hồng !!!

Tôi biết anh vì lý tưởng
Hào hùng, chiến trận xông pha
Chẳng mơ công hầu, khanh tướng
Chỉ mong mạnh nước, an nhà !

Anh đi vì yêu sông núi
Yêu đời Hải, Lục, Không Quân
Mong ngày ba miền vào hội
Mừng nhau quét sạch vô thần

Anh tự bao giờ, trầm lặng
Ngồi đây thương bạn, nhớ rừng ?
Súng nằm ngang đùi, sưởi nắng
Ba lô thiếp ngủ triền lưng !

Mắt anh, dòng sông suy tưởng
Dưới vành nón sắt, xa xăm
Là anh ??? Anh là pho tượng ???
Cho đời ngưỡng phục ngàn năm !

Cho đời vô cùng thương tiếc
Tinh hoa nòi giống Lạc Hồng
Tóc vừa xanh màu mây biếc
Mà hồn đã núi, đã sông !

Mà hồn hòa trong nhịp thở
Biển, rừng, hoa, lá, cỏ, cây
Ơn anh, sơn hà ghi nhớ
Thương anh mắt lệ vơi đầy !

Gặp anh chiều xưa tiễn biệt
Rồi xa, trăm nhánh sông đời
Quê hương, một ngày giặc chiếm
Và anh ngã xuống....Than ơi !!!

Người ta trả thù hèn hạ
Cả ngay bức tượng nữa sao ?
Nghe tin, tôi đau đớn quá!
Thương anh khôn xiết nghẹn ngào !!!


Thế rồi một chiều bụi đỏ
Tìm anh, tôi đến chốn xưa
Anh ơi, chỉ còn đổ vỡ
Hoang tàn theo với nắng mưa...

Hỡi anh, những hồn Anh Kiệt!
Một đời tận hiến non sông
Hẳn nghe Bình Than hội kiến
Hẳn nghe trống giục Diên Hồng ???

Hẹn anh một ngày tái ngộ
Là ngày quang phục quê ta
Có anh ngồi trên nền cũ
Có tôi dâng một vòng hoa.


Ngô Minh Hằng

*
**

Hỡi những con dân Việt quật cường
Đã cùng non nước gánh đau thương
Xin đem tim, óc, đem hùng khí
Rửa sạch oan hờn cho cố hương!

Ngô Minh Hằng

( * ) Lời Vua Duy Tân hỏi cận thần " Tay dơ, lấy nước mà rửa. Nước dơ, lấy gì mà rửa ?"

********************************************************************

Nổi buồn tháng Tư

 Tháng Tư đất nát trời tan
 Máu người loang đỏ lá ngàn, nước sông
 Lúa không mọc ở cánh đồng
 Mà xương trắng lại chất chồng thành non
 Tháng Tư súng tủi , gươm hờn
 Sông đau từng mạch, núi buồn từng phân
 Rừng hoang lạ lẫm dấu chân
 Vầng trăng  tiền sử mấy tầng mây che
 Bốn phương âm khí não nề
 Ngọn roi qủy đỏ tái tê hồn người


 Tháng Tư ngọc vỡ, châu rơi
 Biển đông thủy quái say mồi trần gian
 Máu đào, sóng bạc, hòa tan
 Ai gây thảm cảnh da vàng?! Thương  ơi!
 Tháng Tư đau đớn phận người
Ngàn năm sau vẫn còn tươi vết bầm!!!

 Ngô Minh Hằng

******************************************************************************************************


Trường ca cho tháng Tư Đen


(Gởi đảng viên các cấp của nhà nước CSVN.
Riêng tặng  đồng bào Việt Nam quốc nội và hải ngoại)

Mỗi tháng Tư về, tôi lại làm thơ
Thả bay khắp trời liên mạng
Những bài thơ nói về tội đảng
Nói thẳng, nói ngay và nói rất chân tình

Tôi nói rằng quê đang thét tiếng  bất bình
Và nói đảng đã trong giờ tận tuyệt

Ngàn núi lửa đang vươn mình rung chuyển
Đợi giờ thiêng, đồng loạt, nổ bùng ra ..
Trận địa chấn này cho chính đảng gây ra
Cứ gian ác là tự đào lấy huyệt
Màn sắp hạ rồi, tuồng vào đoạn kết
Bởi tàn hung thì sẽ gặp hung tàn !
Và nói rằng
Dân tộc Việt Nam
Những Hưng Đạo sẽ chung tay làm tròn lời thề sông Hoá
Để giang sơn có một mặt trời sáng toả
Xóa đi bóng tối điêu tàn
Bóng tối kinh hoàng của những trại giam
Của xích xiềng, của mồ chôn tập thể
Của tám chục triệu dân lành nghẹn ngào mắt lệ
Cho Việt Nam vàng một màu cờ

Mỗi tháng Tư về tôi lại làm thơ
Bằng nỗi xót xa từ trong tiếng thở
Cho những mẹ những cha,
Những anh chị em  và những chồng, những vợ
Những sinh viên học sinh
Những trẻ mồ côi, bụi đời, đầu đường góc chợ
Rằng tôi thương hết mọi người
Nhưng, ngủ giấc đã dài, tỉnh dậy đi thôi !
Tỉnh để dựng công bình cho dân nước
Đừng mãi cúi đầu, cầu an, khiếp nhược
Hãy ngẩng lên và đứng thẳng làm người
Làm rạng giống nòi khắp chốn, khắp nơi
Nhận trách nhiệm khi nước nhà hưng phế
Hãy tỉnh dậy, chạm tay vào thực tế
Đừng mãi ngồi than khóc để ngày qua
Già nhắc cháu con nối nghiệp ông cha
Trẻ can đảm bước vào giờ lịch sử
Khơi đuốc lửa hồng, can trường lên chứ
Hỡi Triệu, Trưng, Nguyễn Huệ, hỡi Ngô Quyền !
Cọc nhọn, tre ngà, ngựa sắt, nhung yên
Còn cả đấy, hãy mau mà thừa kế
Dù gió lớn, vững tay chèo, ta nhé ...
Mây tan đi, nhất định phải quang trời !
Ta sẽ đưa thuyền đến bến, đến nơi
Ý dân muốn thì lòng trời phải tựa
Đều bước nhé, hỡi muôn ngàn đuốc lửa
Nếu không đi, ai có đến bao giờ ....

Cứ tháng Tư về tôi lại làm thơ
Gởi các đảng viên, những người lãnh đạo
Con đường đó, đảng các ông xây bằng gian manh, lừa đảo
Nên những oan hồn đang đợi ở đầu kia
Nếu ông hỏi
Họ đợi chờ chi ?
Thưa, họ đợi một công bằng vay trả
Đừng tưởng bạo tàn rồi không sao cả
Sẽ bình yên hưởng thụ sang giàu
Không !
Ông đảng viên ơi !! Không đúng thế đâu ...
Trồng cây nào ông ăn trái nấy
Và vay làm sao thì ông phải trả về làm vậy
Chính con cháu ông sẽ đến đòi ông đấy
Hoặc cháu con ông trả nợ cho người
Ông phải tin
Vì đó là luật công bằng muôn thuở ông ơi
Và của vòng huyền vi nhân  quả
Hơn nửa thế kỷ dài
Dưới tay các ông bao triệu người gục ngã
Máu xương, sông núi hoang tàn
Dân chúng ba miền đói khổ lầm than
Trong khi các ông thừa tiền du hí
Bản Giốc, Nam Quan, Trường - Hoàng Sa cũng bị
Các ông cắt bán cho Tàu
Tội các ông nhiều, kể chẳng hết đâu
Hãy đợi ngày đền trả
Nhưng ngay bây giờ
Phải dừng lại những mị lừa gian trá
Đừng gây thêm tội ác tầy trời
Mau ăn năn và sám hối đi thôi
Rồi quay về với quê hương, dân tộc
Hãy tạ tội với những linh hồn oan khốc
Với người tù và ba cõi Bắc - Nam - Trung
Với quê hương
Hãy mau quì trước cửa đền Hùng
Thắp một tuần nhang xin ơn đại xá
Bởi tội ác đã đến giờ phải trả
Mau lên kẻo chẳng kịp nào
Nếu chờ đến lúc vùng lên của tám chục triệu đồng bào
Thì e rằng qúa trễ ...

Hỡi quân đội, công an, các đảng viên tuổi trẻ
Cứu muôn dân, mau đập vỡ giáo điều !
Phá nát xích xiềng, xây dựng nhé, tin yêu
Đem lại cho đời: Tự Do, Công Bình, Nhân Bản !
Không thể nữa, cúi đầu vâng lệnh đảng
Hãy hiên ngang mà để tiếng thơm đời

Người ta sống để làm người
Sống làm sâu bọ, hỏi thời sống chi ?
Đứng lên, ngạo nghễ mà đi
Đừng hèn hạ sống, sống quì, sống khom !

Ngô Minh Hằng

*********************************************************************
Tháng Tư, nói với bạo quyền


Không ai muốn lìa quê hương, tổ quốc
Để tha phương nương náu đất quê người
Để hung hiểm giữa muôn trùng sóng nước
Hải tặc bạo cuồng, thịnh nộ ngàn khơi ....

Nhưng vì chữ Tự Do, vì Lý Tưởng
Người lại người trốn lén, dắt nhau đi
Có những con tàu thoát vùng gió chướng
Nhưng có những tàu gặp cảnh gian nguy

Có những con tàu không còn vết tích
Tiếng thét hãi hùng chìm xuống đại dương
Có những xác người trôi vào vô định
Có những mảnh tàu vụn vỡ, tang thương !


Người sống sót trên đảo buồn, tị nạn
Những hoàng hôn, nhìn biển, xót xa người
Trên mặt sóng, khói sương bay lãng đãng
Hay đó hồn oan tiếc nuối cuộc đời ...

Và người sống nhớ về người đã chết
Dựng tấm bia trên đảo họ dừng chân
Bia tưởng niệm những thuyền nhân nước Việt
Chết đau thương vì trốn chạy vô thần !!!

Hình ảnh đó là vết nhơ thế kỷ
Là những kinh hoàng nhân loại gớm ghê
Là sản phẩm đảng độc tài thống trị
Là nước Việt Nam khổ nạn, ê chề ...

Nên Việt Cộng muốn xoá đi tội ác
Do họ tạo ra mấy chục năm dài
Khi phá bỏ tấm bia sầu tị nạn
Là đảng giết người đã chết lần hai !!!

Vì đảng muốn những người cùng thế hệ
Phải quên đi lưỡi hái đảng gian hùng
Và lừa dối để đời sau, hậu thế
Hiểu sai lầm hùng sử của Cha, Ông !

Ôi, hiểm độc của những lòng dã thú
Lưỡi rắn miệng hùm nói trắng thành đen
Bia dẫu phá, nhưng lương tâm, lịch sử
Vẫn muôn đời minh bạch tiếng chê, khen !

Cứ lừa mị cứ che đi sự thật
Cứ phá hết đi dấu tích oan hờn
Nhưng che được nào trời long, đất sập
Và phá được nào sức mạnh hỏa sơn ?!

Ngô Minh Hằng

*
**

Phải lấy lại những gì ta đã mất
 (Thân mến gởi Tuổi Trẻ Việt Nam quốc nội và quốc ngoại)
Dòng lệ đắng vẫn cay tràn hố mắt
Bao triệu người dân Việt vẫn đau thương
Ngày  như đêm, tiếng gông xiềng, xích sắt
Vẫn vang rền trên  khắp nẻo quê hương
Đâu sông núi của giống nòi hào kiệt
Đâu một thời phá Tống lại bình Chiêm
Và đâu thuở người dân lành nước Việt
Sống bên nhau không oan khổ ưu phiền ?!
Cảnh đời ấy đã xa rồị Đã mất !
Kể từ ngày cát bụi đỏ quê hương
Bốn nghìn năm, máu anh hùng bất khuất
Vẫn bừng sôi trong tim óc kiên cường...
Quê ta đấy, đau thương  ngàn vết chém
Anh em ơi! Tuổi trẻ Việt Nam ơi !
Hãy đứng lên, lấy chí hùng, gan thép
Lấy tinh hoa mà dựng nước, xây đời
Phải  lấy lại những gì ta đã mất
Cho quê ta, cho nòi giống dân ta
Hỡi tuổi trẻ hãy ngoan cường góp mặt
Góp bàn tay cùng xoay chuyển sơn hà...

Ngô Minh Hằng

*
**

Khóc người đáy biển
 (Viết để khóc cho mình và cho những thuyền nhân kém may mắn trên đường vượt biển tìm Tự Do sau 1975)
Tháng Tư ra biển khóc người
Oan hồn hỡi, đáy trùng khơi, xin về
Biển chiều vàng ánh tà huy
Dài tay sóng níu bước đi vô hồn
Đứng trên bờ đá cô đơn
Khóc người bằng tiếng thơ buồn xót xa
Ai hay đáy biển là nhà
Máu pha lệ hận chan hòa đại dương

Thịt da nát dưới bạo cuồng
Ngàn trang huyết sử bên đường tử sinh!
Mắt buồn nhìn sóng biển xanh
Thấy sương khói vẫn vô tình khói sương
Mà lòng đòi đoạn đau thương
Xót người đáy biển đoạn trường chưa nguôi
Tháng Tư ra biển khóc người
Hiển linh,chứng giám đôi lời thơ đau
Tôi viễn xứ, người biển sâu
Chung hồn lưu lạc, chung sầu quê hương
Người trên sóng nước trùng dương
Tôi khung cửa hẹp, gió sương bốn mùa
Bóc tờ li.ch. Lại Tháng Tư!
Đau tình sông núi làm thơ khóc người
Người vùi xương trắng biển khơi
Còn tôi sống kiếp dân Hời vì ai ?

Ngô Minh Hằng

*
**
"THÁNG TƯ ĐEN" _Nhạc sĩ Hoàng Hoa, thơ Ngô Minh Hằng
http://www.youtube.com/embed/qx4nCC6Dwok

Tháng Tư, để tưởng nhớ nỗi đau buồn uất hận của dân tộc Việt Nam ngày quê hương Việt Nam bị Việt Cộng xâm lăng và bức tử,  để tưởng niệm nhiều ngàn đồng bào chết thảm thương trên đường chạy giặc trong Tháng Tư Đen, Trân trọng mời Quí vị thưởng thức nhạc phẩm  "THÁNG TƯ ĐEN" của nhạc sĩ Hoàng Hoa, phổ thơ Ngô MinhHằng.  Tác giả trình bày.

THÁNG TƯ ĐEN
(Một nén hương kính dâng Tổ Quốc VN. và tưởng niệm những
người chết cho quê hương, vì quê hương và vì sự xâm lăng tàn
khốc của CS trong Tháng Tư Đen 1975)

Ngày Ba Mươi Tháng Tư xưa
Lệnh hàng: vết chém ai dưa qua hồn
Lòng đau với Tháng Tư buồn
Súng rơi cùng suối lệ tuôn nghẹn ngào...
Ngày Ba Mươi Tháng Tư nào
Ai đem dân tộc xô vào lầm than
Xác người ai bón rừng hoang
Biển xanh pha máu Việt Nam đỏ hồng!
Ai làm cách núi ngăn sông
Cha con chia biệt, vợ chồng ly tan?
Ai làm tan nát Việt Nam
Hòa bình sao lại vô vàn đớn đau ?
Tháng Tư đen. Tháng Tư sầu
Một trăm cái trứng đào sâu oán thù
Giết nhau bằng những mưu mô
Giết nhau bằng súng Liên sô, đạn Tàu
Giết nhau không nhận ra nhau
Giết nhau chẳng chút lòng đaụ Lạ lùng!
Giết nhau, vỗ ngực: Anh Hùng
Ngàn trang uế sử trùng trùng máu tươi
Tháng Tư đen. Tháng Tư ơi!
Việt nam ai  xót xa người Việt nam???

Ngô Minh Hằng

http://thongominhhang1.blogspot.com/

*
**

Nhà Nước ấy không xứng đáng
 (Tin Net: Nhà nước Việt Cộng sai công an trấn dẹp buổi thảo luận về nhân quyền của một số thanh thiếu niên Việt Nam ở một công viên tại Sài Gòn. Blogger Nguyễn Hoàng Vi, mẹ và em gái của cô cũng bị công an VC đánh đổ máu và mang thương tích.- Riêng gởi Nguyễn Hoàng Vi và các bạn trẻ yêu nước. )
Tại sao em bị đánh?
Mà bọn nào đánh em ???
Bọn nào thì cũng vậy
Tên nào đánh cũng hèn !

Em chỉ cùng với bạn
Thảo luận về quyền người
Mà quyền người thì có
Ngay từ thuở nằm nôi
Nay quyền người chúng cướp
Vùi dân xuống bùn đen
Cắt quê dâng Tàu cộng
Chẳng lẽ em cũng hèn ?
Mà hèn như chúng nó
Thì đâu phải là người
Chúng cướp dân bán nước
Để trị vì trên ngôi !
Em chỉ cùng bằng hữu
Bàn với nhau quyền người
Tại sao chúng đàn áp
Chúng đánh em ...Trời ơi !!!
Chúng tự xưng nhà nước
Nhà nước mà giết dân
Đánh dân và bán nước
Nhà nước ấy ai cần !
Nhà nước không giữ nước
Còn đánh giết dân hiền
Nhà nước ấy không xứng
Việt Nam ơi ...đứng lên !!!

Ngô Minh Hằng

*
**

No comments:

Post a Comment