Wednesday, May 30, 2018

Ngày Xưa Hoàng Thị _T/g Ngoc Lan


Chiều chủ nhật, nghe Đoan Trang hát Ngày Xưa Hoàng Thị. Ngậm ngùi nhớ về một thời đã qua. Một thời của áo trắng, những buổi tan trường về cách đây lâu lắm rồi. Tôi kể chuyện vừa nghe bản nhạc cũ dễ thương cho bạn. Thật bất ngờ, bạn gởi nguyên văn bài thơ của Phạm Thiên Thư cho tôi.

Thế hệ tôi may mắn được nhà sư, nhà thơ bất hủ Phạm Thiên Thư tặng cho bài thơ này. Những ai đã từng là học trò, dù nam hay nữ của thế hệ 5X, hẳn cũng không khỏi ngậm ngùi khi nghe lại bản nhạc này được Phạm Duy phổ nhạc năm 1971. Lúc ấy tôi chỉ mới là một cô học trò nhỏ bé, nhưng cũng bắt đầu có những rung động đầu đời khi nghe bước chân ai đó rụt rè, lướt nhẹ phía sau, cạnh vệ cỏ ven đường.

Đó là lúc tình yêu học trò chớm nở. Lúc ấy bài thơ Ngày xưa Hoàng Thị rộn rã trong trái tim học trò chúng tôi khi nghe Thái Thanh hát bài ca này do Phạm Duy phổ nhạc. Lời nhạc buồn và tiếc nuối. “Áo em ngày nọ. Phai nhạt mấy màu. Âm vang thuở nào, bước nhỏ tìm nhau, tìm nhau..”

Sau này, khi rời xa mái trường, xa bạn bè và xa luôn những bước chân theo sau. Những cô bạn gái của tôi trong thời kỳ này mỗi người một tâm trạng nhưng có lẽ cũng chẳng mấy ai được vui nhiều. Đó là những ngày cuối cùng của cuộc chiến, chúng tôi học năm cuối cấp nhưng có điều đặc biệt là năm này, chúng tôi kết thúc đời học trò trong hai chế độ. Nhiều niềm vui nỗi buồn trong giai đoạn này, lớp học không còn như xưa nữa. Đó là tôi nghe bạn bè kể lại. Riêng tôi, áo trắng mãi mãi lìa xa khi tàn chiến tranh. “Ai đem bụi đỏ đi rồi..” Với tôi, hạt bụi đó chưa bao giờ được cất giữ để kịp mang theo.

Có cô cậu học trò nào trong thế hệ 5X ngày ấy không bồi hồi cảm động khi nghe bài nhạc này. Bài nhạc dành riêng cho chúng tôi, và chỉ chúng tôi thời ấy mà thôi. Ấy là Tuổi học trò ở miền nam trong thời kỳ chiến tranh khốc liệt nhất, nếu không qua nỗi được kỳ thi Tú tài xem như đời bỏ đi. Con trai đi lính, còn mấy cô chuẩn bị tìm một nơi chốn ở nhà người khác. Xem như xong một thời hoa mộng, bỏ lại sau lưng biết bao kỉ niệm sân trường và lớp học. Bỏ lại những bài thơ cho những con đường ngày ngày chúng tôi đã đi qua. Bỏ lại tất cả, nhưng vội vã gói vào trong tim mình một tình yêu học trò…

Rồi một ngày, anh chàng si tình tìm về chốn cũ, quay lại con đường xưa. Nơi mà ngày trước tà áo trắng Nguyệt bạch phất phơ trước mặt. Mái tóc dài, vai nhỏ. Ôm nghiêng cặp sách đó là hình bóng người con gái học chung lớp mình đã yêu. “ Anh trao vội vàng, chùm hoa mới nở. Ép vào cuối vở.

Muôn thuở còn thương, còn thương.”

Mùa hè đến. Mùa cuối cùng và ly biệt!

Nhiều năm sau quay lại chốn xưa bỗng thấy lòng bâng khuâng, tiếc nuối, nhớ nhung một thời. Tiếc sao sao ngày ấy không giữ lại hạt bụi mong manh cho riêng mình, để gió cuốn đi.” Nay trên đường này. Cây cao hàng gầy. Đi quanh tìm hoài. Ai mang bụi đỏ đi rồi!

Con đường bụi đỏ với hàng cây gầy vẫn nằm phơi năm tháng, vẫn còn đó nhưng sao vắng vẽ lạ thường. Hình bóng người xưa đâu? Bước chân cuống quýt, vội vã tìm nhau đâu? Em bây giờ lưu lạc phương nào, có còn nhớ lá thư trao vội và hoa phượng đỏ thắm anh trao?

Bài nhạc này lan tỏa nhanh trong thời gian ba, bốn năm. Đó là năm 1972 đến ngày dứt chiến tranh. Mà đó cũng là thời gian tuổi trẻ chúng tôi có những tình yêu vội vã của tưổi học trò. Có thể nó đến rồi đi rất nhanh. Có thể vương lại đâu đó và cũng có thể nó tan biến vào hư không, để rồi ba, bốn mươi năm sau nhớ lại hoặc may mắn gặp lại mối tình thơ mộng năm xưa, lại ngậm ngùi tiếc nhớ một thuở làm thơ yêu nhau, vụng dại trao nhau những lá thư tình. Tiếc nhớ một thời ngẩn ngẩn, ngơ ngơ mỗi chiều hoàng hôn ngày cũ.

Ngày ấy, hơn nửa đời người, những cô cậu học trò chúng tôi có những lần bó gối nhìn mưa rơi. Cái thời đi giữa đêm khuya đếm sao trời hay mơ màng nhìn áng mây trôi tưởng sẽ như gió thoảng đi với năm tháng đời người. Vậy mà, vài mươi năm sau không còn đi dưới trời đầy sao, không ngơ ngơ, ngẩn ngẩn nhìn mây trời nhưng lại có khi ngồi bó gối nhìn mưa rơi, tìm hạt mưa ngày cũ ấy xa rồi. ngậm ngùi!

Thuở ấy, con đường về nhà của tôi không có những bóng cây râm mát. Không có ai đạp xe theo sau để thả vào mắt tôi những nụ cười. Không có bước chân vụng về nào thúc dục. Con gái Dục Mỹ chúng tôi không được diễm phúc những bước chân nặng nề, nét mặt ngẩn ngơ của mấy chàng. Không có gì hết ngoài những ánh mắt trao nhau trong âu lo. Bởi vì con đường về nhà, học trò Dục Mỹ chúng tôi phải đi trên những chuyến xe đưa đón của quân đội. Phải chăng đây là một mất mát quá lớn của đám học trò chúng tôi ngày ấy. Những cô nữ sinh Dục Mỹ làm sao nghe được bước chân ai đó đi sau mình. Làm sao nghe được trái tim mình rộn ràng khi ai đó sóng đôi cùng mình, để mình thả những bước chân nhẹ nhàng, tay ôm cặp vở, môi mím chặt, tỏ ra là con gái đoan trang. Dục Mỹ không có con đường bụi đỏ, không có những hàng cây râm mát dành cho chúng tôi, những cô cậu học trò thuở ấy gặp gỡ và yêu nhau. Cho chúng tôi dạo bước bên nhau, ngập ngừng và e ấp. Không có bước chân ngập ngừng dành cho các cô gái học trò. Chỉ có những bước chân trốn chạy của chúng tôi.

Đoạn đường về nhà quá ngắn! Từ cổng nhà thờ, chúng tôi tỏa ra mọi nơi. Nhưng xa nhất cũng chỉ vài ba trăm mét, rồi thôi. Một đoạn đường tuy ngắn như vậy, nhưng có chàng thư sinh nào đủ can đảm để đi theo cô gái mà mình lỡ thầm thương. Không, chẳng có một không gian, một con đường nào cho chúng tôi ở đó.

Nhưng Ngày xưa Hoàng thị vẫn man mác trong tôi một nỗi buồn!

Tôi thật sự xúc động khi nghe Ngày xưa Hoàng thị chiều nay. Tôi viết bài này gởi đến để gợi lại một thời kỷ niệm hoa bướm cùng các bạn của tôi ngày ấy. Không tặng riêng ai. Ôn lại một chút kỷ niệm vui buồn. Tôi gởi đến các bạn trẻ, những cô cậu học trò của thế hệ đi sau, bài thơ của một nhà thơ tôi từng yêu mến. Để phần nào các bạn hiểu thêm, ngày đó tuổi học trò thơ mộng như thế nào nhé!

Mời các bạn !

Em tan trường về
Ðường mưa nho nhỏ
Chim non dấu mỏ
Dưới cội hoa vàng

Bước em thênh thang
Áo tà nguyệt bạch
Ôm nghiêng cặp sách
Vai nhỏ tóc dài

Anh đi theo hoài
Gót giày thầm lặng

Ðường chiều uá nắng
Mưa nhẹ bâng khuâng

Em tan trường về
Cuối đường mây tỏ
Anh tìm theo Ngọ
Dáng lau lách buồn

Tay nụ hoa thuôn
Vương bờ tóc suối

Tìm lời mở nói
Lòng sao ngập ngừng
Lòng sao rưng rưng
Như trời mây ngợp

Hôm sau vào lớp
Nhìn em ngại ngần

Em tan trường về
Ðường mưa nho nhỏ
Trao vội chùm hoa
Ép vào cuối vở

Thương ơi vạn thuở
Biết nói chi nguôi
Em mỉm môi cười
Anh mang nỗi nhớ

Hè sang phượng nở
Mà chẳng gặp nhau

Ôi mối tình đầu
Như đi trên cát
Bước nhẹ mà sâu
Mà cũng nhòa mau

Tưởng đã phai màu
Đường chiều hoa cỏ

Mười năm rồi Ngọ
Tình cờ qua đây
Cây xưa vẫn gầy
Phơi nghiêng dáng đỏ

Áo em ngày nọ
Phai nhạt mấy màu

Chân theo tìm nhau
Còn là vang vọng
Ðời như biển động
Xóa dấu ngày qua

Tay ngắt chùm hoa
Mà thương mà nhớ

Phố ơi muôn thuở
Giữ vết chân tình

Tìm xưa quẩn quanh
Ai mang bụi đỏ

Dáng em nho nhỏ
Trong cõi xa vời

Tình ơi ! tình ơi !
Ngoc Lan@www.ninhhoa.com

No comments:

Post a Comment