Friday, December 7, 2012

Thơ... Song Châu Diễm Ngọc Nhân

Thơ:  PHẢI LÒNG

Mình không là vợ là chồng
Tiên Đồng Ngọc Nữ phải lòng nhau thôi !
     Một hôm làm vỡ ngọc trời
Nên trời đầy xuống làm người trần gian
     Kẻ Nam người Bắc đôi đàng
Trăm năm nguyện vẫn đá vàng tìm nhau
     Hôm xưa nắng biếc một màu
Em xanh áo lụa qua cầu,  gió bay

     Gió bay, áo vướng vào mây
Để lòng bên đấy, bên đây cùng sầu
     Mình nào phải vợ chồng đâu
Người trần gian phải lòng nhau đấy mà !
     Nên tình quấn quít thiết tha
Tình càng dâu biển, hương hoa càng nồng
     Mình đâu là vợ là chồng
Chỉ là trời bắt phải lòng nhau thôi !
     Mai sau hết kiếp, về trời
Cầu trăng, áo lại ... vì người ... áo bay !
     Thế mà thương, thế mà say
Cớ chi đấy để cho đây ... phải lòng ?!

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*
**

Chuyện tình thơ

Mấy hôm nay tôi nghĩ đến anh nhiều
Có lẽ là vì năm cùng tháng hết
Có lẽ ngày xưa những khi gần tết
Tôi viết thơ đóng tập gởi làm quà

Xấp giấy xanh, hồng, vàng, trắng mây pha ...
Màu mực tím cố viết đều từng nét
Mà thuở ấy tôi cho là rất đẹp
Rất nên thơ nên dàn trải lòng mình

Anh nhận tập thơ vụng dại hương tình
Cười hãnh diện nói rằng anh quí lắm

Ngây thơ, tôi tin, lòng tôi hoa nắng
Nở mênh mông thơm ngát tuổi học trò


Rồi một ngày Đông trời xám màu tro
Tôi đang lựa giấy trắng xanh vàng tím
Thì cánh thiệp hồng làm tôi chết lịm
Làm tình thơ mệnh yểu đến không ngờ

Tôi âm thầm mai táng mối tình thơ
Và từ đấy tôi hoang mang, nghi ngại
Không dám tin cả những lời thân ái
Vì sợ tin rồi lỡ lại đau lòng

Mấy chục năm đời lạnh tựa mùa Đông
Luôn trong gió những lời xưa vọng lại
"Quí lắm, tập thơ, anh xin giữ mãi..."
Anh giữ thơ nhưng anh lại buông người !...

Hôm nay, Đông về, trời lạnh anh ơi
Tôi chợt thấy muốn làm thơ đón Tết
Để nhớ ngày xưa năm cùng tháng hết
Tôi viết thơ, đóng tập gởi làm quà

Xấp giấy xanh hồng vàng trắng thời qua
Trong ký ức dẫu không còn đẹp thế
Tôi biết vậy nhưng dòng thơ đẵm lệ
Cố lau đi sao mãi chẳng phai mờ

Có thể người đời nghe chuyện tình thơ
Sẽ cười bảo sao ngu khờ quá đỗi
Mặc họ nói, đúng chi điều họ nói
Khi thơ yêu, ai tính dại khôn gì ...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân
http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/


*
**

XIN LÀ NGƯỜI PHẠM TỘI

Ước gì đây chốn điạ đàng
Có hoa bất tử, có chàng kề bên
     Thì dù tội Tổ Tông Truyền,
Cũng xin làm kẻ đầu tiên phạm vào !
     Mời chàng chung chén rượu đào
Chia đôi trái cấm, xem sao một lần
     Rồi sau dẫu có phong trần
Sá gì dâu biển phù vân chuyện đời !

     Vả chăng trong kiếp con người
Lọt lòng Mẹ, có ai cười chăng ai ? ? ?
     Với chàng, trái cấm chia hai
Bất bình, địa chấn thiên khai cũng đành !
     Từ ta khóc tiếng sơ sinh
Chờ chàng đem đến bình minh tiếng cười,
     Đem tình yêu nạm lên môi
Đem vòng tay ấm sưởi đời giá băng ...
     Dù đời nghiệt ngã bất bằng
Dù khi tuyết phủ mưa giăng tứ bề
     Có chàng bên cạnh cùng chia
Gánh ưu tư ấy nhẹ đi sẽ nhiều !
     Xin cho con Trái Tình Yêu,
Dù con phạm tội giáo điều, Chúa ơi !!!

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*
**

CƠN GIÓ LẠ

Người hiện đến như một cơn gió lạ
Cơn gió mùa Xuân mang những tình cờ
Trong một thoáng, cõi đời vui vẻ quá
Ta nhìn ta, xao xuyến tự bao giờ

Như một buổi Xuân về trên lá biếc
Nắng Xuân hồng đỏ thắm má nàng Thơ
Không gian mới say nồng hương sắc mới
Ta quên đời, lòng bỗng chợt như mơ

Ta ngồi đây, hồn lắng nghe lời gió
Rất êm đềm như những bản tình ca
Ta chợt thấy dường như mình sống lại
Thuở trăng vàng gió thắm ngát hương hoa...

Trời mông mênh hay bầu trời vẫn hẹp
Ngày rất dài, dù một thoáng trăm năm

Gió hỡi gió có cùng ta trọn kiếp
Hay về ngàn không một chút băn khoăn ?

Song Châu Diễm Ngọc Nhân
http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/

*
**

CHO CON, NGÀY XUẤT GIÁ


(tặng những cô dâu trên đường về nhà chồng đắp xây hạnh phùc)

Nhìn con xinh nếp áo hồng
Lạy Ông Bà để theo chồng sáng nay
Bỗng nhiên mắt mẹ nhòa cay
Lớn khôn, con chắp cánh bay vào đời
Cảm ơn mẹ, lệ con rơi
Đáp từ mẹ cũng nghẹn lời từng câu ...
Sinh thành dưỡng dục bấy lâu
Nay con xuất giá làm dâu nhà người
Trăm năm, mẹ chúc con vui
Trên đường hạnh phúc trọn đời thành công

Tương kính vẹn đạo vợ chồng
Thủy chung trọn nghĩa mặn nồng thương yêu
Đừng vì nắng sớm mưa chiều
Mà phai đạo hạnh, mà xiêu luân thường
Gia đình và khối tình thương
Luôn bên con mọi đoạn đường khó khăn
Cùng chồng xây mộng trăm năm
Bến mơ, mẹ chúc thuyền trăng thật đầy ...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

~O~
DẶN DÒ, Cảm ơn mình

Anh có đến thăm em xin bước nhẹ
Kẻo nắng hồng vỗ cánh sẽ bay đi
Đôi thiên nga chưa kịp tiếng thầm thì
Mà đã thẹn. Trời ơi là tội nghiệp !

Nếu đang đi anh cũng đừng đi tiếp
Để thời gian chờ đợi sẽ dài thêm
Để đường xa sỏi đá cũng êm đềm
Và hai cõi nhớ mong còn mong nhớ ...


Cảnh có lạ cũng xin đừng bỡ ngỡ
Bởi vì mây muôn thuở có ngừng đâu
Bởi một lần mình bẽn lẽn nhìn nhau ...
Có phải thế, anh ơi, là tất cả ???

Có phải thế, khi em hồng đôi má
Vành nón nghiêng che nửa mặt trời tròn
Và khi anh dừng lại dấu chân bon
Để khao khát một trời vui nắng gội

Và nếu đến, xin anh đừng bước vội
Kẻo không gian vụn vỡ rất vô tình
Để linh hồn còn nguyên nụ thủy tinh
Được rực rỡ một loài hoa bất tử !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

www.thongominhhang1.blogspot.com/

***

Cảm ơn mình


(tặng những cặp uyên ương may mắn đã cùng đi trọn đường tình)

Năm mươi năm đoạn đường tình
Thủy chung anh cảm ơn mình, mình ơi
Cùng anh đến cuối đường đời
Gót son chẳng ngại dẫu trời gió mưa
Thay anh nuôi dạy con thơ
Cha già mẹ yếu cũng nhờ em thương
Để anh khắp nẻo biên cương
Tháng năm lặn lội chiến trường giữ quê
Thăm em rất hiếm khi về
Thương em gối chiếc phòng khuê một mình

Một vai em gánh chữ tình
Một vai gánh chữ hy sinh nhọc nhằn
Miệt mài trong bấy nhiêu năm
Cùng anh chia sẻ thăng trầm biển dâu
Ngày quê cộng nhuộm đỏ ngầu
Anh tù, em tội chung đau một lòng
Anh vì vận nước long đong
Em vì anh cũng đội vòng mão gai
Nuôi con em đã mệt nhoài
Thăm chồng em lại u hoài xác xơ
Nếu như anh biết làm thơ
Thì em là mộng, là mơ, là tình
Thơ anh chỉ viết tặng mình
Trong thơ có chữ "Hy Sinh" nạm vàng

Chiều nay ngắm bóng thiều quang
Thấy em vẫn những dịu dàng ngày xưa
Dù đời lắm nắng nhiều mưa
Long đong từ dạo anh đưa em về
Và dù không hẹn không thề
Năm mươi năm đắng vẫn chia cuộc đời
Cảm ơn mình lắm, mình ơi

 Song Châu Diễm Ngọc Nhân

***************************

PHẢI KHÔNG EM

Em có cả một mùa Xuân trước mặt
Có Thu xanh biếc lá ngủ trong hồn
Nắng Hạ hồng thẹn đỏ má hoàng hôn
Và Đông trắng long lanh ngời mắt tuyết

Em tiên nữ nên bốn mùa diễm tuyệt
Tôi ngẩn ngơ từng nét vẽ thiên đường
Thì ngập ngừng là hối hả nhanh hơn
Tim tôi đấy, cửa vào trăm cánh mở


Mời em thế nghĩa là lòng trộm nhớ
Dấu vân hài, ngọc giát, cánh sen tươi
Nhưng xin em bước nhẹ kẻo hồn tôi
Tan vỡ mất dưới bàn chân quyền lực !

Biết không em, đêm vẫn dài thao thức
Giấc mê cuồng ngào ngạt phấn hương say
Xin một lần tình bát ngát cung mây
Cho rực rỡ xanh màu trăng huyền thoại

Thì đúng thế, bỗng nhiên tôi khờ dại
Khi em cười nửa nụ, nét vương phi
Hơn là yêu, hình như cả cuồng si
Tôi tự nhủ : Có đâu là quá đáng !

Phải không em ?  Hay là tôi lãng mạn
Vườn địa đàng hoang tưởng bước chân mê ?
Thú thật với em, tôi lạc đường về
Và em nhỉ, vẫn không là quá đáng !

Phải không em ?  Một vầng trăng ngọc nạm !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/

*
**
Giận!!!, Thu, Dặn dò, Tôi đã yêu nàng thế sao! ,Trái tim tiền kiếp,


Em giận anh rồi, giận lắm cơ ! Có ai như thế đó bao giờ
Phone anh chẳng gọi, thư không viết
Cứ để cho em phải đợi chờ ...

Và để em buồn bởi nhớ nhung
Nhớ xong lại giận. Giận vô cùng !
Thế mà anh nói anh yêu đấy
Yêu nhất là màu đôi mắt trong !

Anh bảo trong hơn cả suối nguồn

Tóc em là những dải mây vương
Môi em tươi quá, màu trăng mật
Đôi má Xuân hồng thơm ngát hương !

Còn nói yêu em nhất cõi đời
Và thề yêu chỉ một em thôi
Không tin, em chả tin anh nữa
Hỏi thước nào đo thấu dạ người ?

Có nói gì thêm, nói cũng thừa
Xem như quen biết vẫn là chưa
Thôi anh vui nhé, về đi nhé
Kẻo nữa "người ta" lại đợi chờ !

Và để cho anh khỏi bận lòng
Em không đợi nữa, chẳng chờ mong
Tình anh trả lại cho anh đó
Hãy để em còn đôi mắt trong ...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

http://thongominhhang1thome.blogspot.com/

***

Thu


Thu mắt biếc đứng ngoài khung cửa sổ Rải lá vàng hay mảnh vụn tình thư
Này Thu ơi, em đang giận đấy ư ?
Sao nỡ xé những tấm lòng anh gởi ...

Ngàn mảnh thư rối bời hay lá rối

Em ném đầy, vàng úa cả hồn anh
Nhưng Thu ơi, Em vẫn đẹp như tranh
Và duyên dáng hơn mọi lần nữa đấy !

Đến với anh ! Đến đây, em sẽ thấy
Cả lòng anh lá đỏ một màu thu
Hai tay em ôm chẳng hết tình thư
Hạ ghen đấy ! Xuân hờn. Em biết chứ ?

Thu vẫn đó, răng cắn vào ngôn ngữ
Từng vết thương máu rỉ xuống hồn nhau
Em buồn không hay chỉ có anh đau,
Có tội nghiệp gã si tình lãng mạn ?

Anh xin lỗi, nếu đã làm Thu giận
Nhưng xin em đừng xé thế, thư anh
Để thư tình xanh mãi lá thu xanh
Và được chín giữa đỉnh trời hương sắc !

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/

***

Dặn dò


 Anh có đến thăm em xin bước nhẹ Kẻo nắng hồng vỗ cánh sẽ bay đi
Đôi thiên nga chưa kịp tiếng thầm thì
Mà đã thẹn. Trời ơi là tội nghiệp !

Nếu đang đi anh cũng đừng đi tiếp
Để thời gian chờ đợi sẽ dài thêm
Để đường xa sỏi đá cũng êm đềm
Và hai cõi nhớ mong còn mong nhớ ...

Cảnh có lạ cũng xin đừng bỡ ngỡ
Bởi vì mây muôn thuở có ngừng đâu
Bởi một lần mình bẽn lẽn nhìn nhau ...
Có phải thế, anh ơi, là tất cả ???

Có phải thế, khi em hồng đôi má
Vành nón nghiêng che nửa mặt trời tròn
Và khi anh dừng lại dấu chân bon
Để khao khát một trời vui nắng gội

Và nếu đến, xin anh đừng bước vội
Kẻo không gian vụn vỡ rất vô tình
Để linh hồn còn nguyên nụ thủy tinh
Được rực rỡ một loài hoa bất tử !

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

http://thongominhhang1thome.blogspot.com/

***

Tôi đã yêu nàng thế sao!


Sao mình cứ nghĩ đến người ta ! Yêu thật rồi chăng ? Nhớ thật à ?
Nếu chẳng, can chi mà khắc khoải
Vấn vương, như bướm vấn vương hoa ?

Trời ạ, trong veo sóng mắt nàng
Nửa là lưu luyến, nửa nài van
Hồn thu về đấy, xanh như ngọc
Đọng lại hương thu rất dịu dàng


Nắng Hạ nàng thường hong tóc mây
Má nàng như lụa, đỏ hây hây ...
Môi nàng tươi lắm, màu sen nhạt
Tóc ngủ vai ngoan, mộng rất đầy !

Tóc nhe. hôn làn má thắm kia
Nửa như e thẹn, nửa như khoe
Ngắm nàng chải tóc, tay làm lược
Những búp măng thon cản lối về

Tôi đã yêu nàng đến thế sao ?
Trong mơ, tôi đón cả nàng vào
Nàng cười như nắng, ngây thơ quá
Khiến kiếp tha hương  thoáng ngọt ngào

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

http://www.youtube.com/watch?v=PseU-cLjd1E
***
Trái tim tiền kiếp


Có một chút gì như xót xa
Nằm trong đáy huyệt cõi hồn ta
Yêu người với trái tim tiền kiếp
Nên nỗi đau thương cũng ngọc ngà !

Nhớ bước chân vui lối nguyệt đào
Tình vương gối mộng giấc quỳnh giao
Lòng reo với gió, say cùng nắng
Hạnh phúc lừng hương tỏa ngọt ngào

Ta đã yêu như đã hẹn thề

Tim hồng rực cháy lửa hoan mê
Mời nhau ngây đắm cơn cuồng mộng
Sông giữ hồn trăng lạc dấu về !

Bỗng chốc trời mây ngợp bão bùng
Tan tành vũ trụ giữa mê cung
Màu trăng ngày cũ vàng hơn úa
Dòng nước cuồng lưu chảy lạnh lùng

Người giết hồn ta chẳng giáo gươm
Mà bằng hư ảnh sắc thiên đường
Tặng ta, người tặng giàn tên độc
Tẩm ngát ngôn từ của mến thương

Người giết ta từ mỗi bước đi
Âm thầm không cả tiếng từ ly
Hẳn lòng ai đó bình an lắm
Nên thản nhiên như chẳng có gì !

Vâng, chẳng có gì.  Thôi, chẳng sao
Mình chưa quen biết. Phải không nào ?
Trái tim tiền kiếp ta đau nhức
Thật  vậy, chưa hề đã có nhau ...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân
http://www.youtube.com/watch?v=PseU-cLjd1E
*
**


Yêu và Nhớ


Em đã yêu anh thật mất rồi Chiều nay nhớ quá, nhớ thì thôi !
Mỗi lần điện thoại reo, anh ạ
Em tưởng là anh gọi ... để rồi ...

Không phải là anh, chẳng phải anh !
Em buồn, mắt ngọc, lệ sầu quanh ...
Người bên kia máy thành xa lạ
Nhớ quá trời ơi ... nhớ một mình !

Anh nhớ em không ? Có nhớ không ?
Có thường lưu luyến ở trong lòng
Một loài cỏ dại, hoa đồng nội
Chẳng phải Đào, Lan, Huệ, Cúc, Hồng !


Không là ngọc diệp, chẳng kim chi
Tay trắng bàn tay, chả có gì
Chỉ có trái tim nhiều rạn vỡ
Một hồ nước mắt, giọt lưu ly !

Trái tim em vỡ đã từ lâu
Lệ ngập từ quê ngút lửa sầu !
Nước mất, nhà tan, hờn cách biệt
Đời hằn bao vết chém thương đau !

Cũng từ ngày ấy, lúc quen anh
Những vết thương kia tỏ dấu lành
Em thấy lòng em như biết nhớ
Biết nồng Hạ đỏ, thắm  Xuân xanh !

Có nghĩa là em đã biết yêu
Tình em tha thiết biết bao nhiêu !
Thế anh có nhớ em không nhỉ ?
Em nhớ anh ghê, nhớ suốt chiều ...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/

***

Đóa Hồng


Nhận được quà anh : chục đóa hồng
Tuyệt vời từng cánh, đỏ từng bông
Sắc từng gai nhọn, tươi từng lá
Thắt chiếc nơ màu. Nhung, tuyết nhung !

Em lấy chiếc bình xưa, thủy tinh
Nước châm vừa phải, độ lưng bình
Rồi đem hoa cắm, hoa hàm tiếu
Rực rỡ hoa cười. Xinh, thật xinh !

Dìu dịu hương thơm tỏa ngát phòng

Phải mùa Xuân với gió xuân không ?
Phải lòng anh mở, mời em lại
Hay đó tình em mong, nhớ mong ?


Năm bữa qua rồi, hoa vẫn tươi
Sáng nay thứ sáu, cánh hoa rơi
Sang ngày thứ bảy, hoa tàn héo
Gục xuống rưng rưng. Rời, rã rời !!!

Dăm cánh hoa rơi, đậu mặt bàn
Đỏ bầm như vết máu khô loang
Rằng tim ai vỡ mà trăm mảnh
Hay đóa hồng hoa tàn, úa tàn ?!

Ơi một đời hoa, một đóa hoa
Cũng vòng oan nghiệt, cũng phong ba
Cầu xin tình chẳng như hoa, kẻo
Cánh rụng, hương tàn. Xa, xót xa !

Song Châu diễm Ngọc Nhân

http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/

*
**

DÒNG THƠ VIẾT RIÊNG CHO MẸ


(Kính dâng Hiền Mẫu. Tặng những ai đồng tâm cảnh.)
 
Mẹ ơi con viết rồi con xóa.
Xóa mãi nên thơ chẳng trọn lời.
Viết để giãi bày lòng nhớ mẹ.
Niềm đau nỗi tủi phận mồ côi .

*
Bao năm con viết và con viết .
Nét mực đầy theo suối lệ tràn.
Dòng lệ khơi nguồn ngày mất mẹ.
Không ngừng từ phút mất giang san.

*
Mẹ ơi, đất khách đời phiêu giạt.
Nhớ mẹ nhiều khi đến buốt lòng.
Xót mẹ mộ sầu sương gió lạnh.
Ai người sưởi ấm những chiều Ðông.
*
Ai nhìn di ảnh ngồi trầm mặc.
Nhìn khói hương bay dạ thẫn thờ.
Ðể tiếc thần tiên ngày tháng cũ.
Ngày bàn tay mẹ dệt đời mơ.

*
Ai ôm mộ mẹ lòng chan lệ.
Khóc cảnh tang thương cuộc đổi dời.
Khóc xót đồng bào trong ngục đỏ.
Khóc hờn tổ quốc hận thù khơi.

*
Mẹ ơi, thế đấy, người yêu nước.
Thì họ vu oan, họ nhốt tù.
Vườn ruộng, mồ hôi và nước mắt.
Nhà dân họ cướp, họ trưng thu.

*
Họ, nay tài sản hàng trăm triệu.
Ngất ngưởng sang giàu bậc đế vương.
Dân sống oan hờn trong đói rách.
Gầm cầu, bãi rác rất thê lương.

*
Mẹ ơi con đã bao đêm trắng.
Viết cả ngàn trang chuyện nước nhà.
Viết kể muôn dòng riêng với mẹ.
Mà chờ Xuân đến với quê ta.

*
Con chờ, con đợi vì thưa mẹ.
Gian ác, con tin phải lụn tàn.
Dân sẽ ngoan cường mà đứng dậy.
Muôn đời chính nghĩa sẽ vinh quang !

*
Mẹ ơi, lúc ấy, thơ con viết.
Ý mộng tình mơ thắm mọi dòng.
Sẽ chẳng buồn đau vì nước mắt.
Mà là rực rỡ với non song

Ngô Minh Hằng

Trang thơ viết riêng cho MẸ
http://thongominhhang1thome.blogspot.com/

*
**

BÀI THƠ GỞI RIÊNG CHO BẰNG HỮU

 (Thay lời tri ân, xin gởi đến tất cả BẰNG HỮU của NMH)

Đây một bài thơ gởi riêng bằng hữu
Tôi viết giữa chiều giá lạnh căm căm
Để khẳng định đời không gì vĩnh cửu
Nhưng tình người đích thực sẽ trăm năm !


Là mối giao tình dẫu qua sóng gió
Qua bao nhiêu dị biệt vẫn lưu tồn
Bằng tha thứ, bằng cảm thông, gắn bó
Bằng chân thành, không tính thiệt, so hơn

Để chấp nhận tôi, một tên ngang, chướng
Nửa ở cõi trần nửa sống trên mây
Nửa nhiệt thành dâng lòng cho lý tưởng
Nửa uống thơ say khướt, bị trời đầy

Để chấp nhận tôi, một tên ngu ngốc
Đã yêu thơ mà ngoảnh mặt bạc tiền
Từ sống kiếp Hời chỉ mơ phục quốc
Thương quê nhà than khóc tựa người điên

Để chấp nhận tôi dù chung nòi giống
Hay lạ lùng khác biệt cả màu da
Lau mắt cho tôi những khi tôi khóc
Chia cả niềm đau mất nước tan nhà

Gọi cho tôi dù đường xa vời vợi
Nghe tôi đọc thơ cả tiếng đồng hồ
Thắp sáng tình yêu quê hương nguồn cội
Bằng những ngọt bùi cay đắng trong thơ

Đến thăm tôi cả ngày đông tuyết giá
Nhắc nhở tôi rằng giữ ấm kẻo đau
Nâng tôi dậy khi đời xô tôi ngã
An ủi tôi, san sẻ gánh u sầu

Tôi viết thơ này gởi riêng bằng hữu
Trong một chiều Đông tuyết phủ lạnh trời
Vâng, đúng thế, không có gì vĩnh cửu
Trừ tình người chân thật bạn cho tôi...

Cảm ơn bạn, những người từng kiên nhẫn
Khi cơn điên tôi bất chấp cuộc đời
Bạn đã yêu thương như từng chấp nhận
Tốt xấu chẳng nề... vì đó... là... tôi !


Ngô Minh Hằng

http://thongominhhang1.blogspot.com/

*
**
BÀI THƠ DÂNG MẸ
(Kính dâng Mẹ - tặng những bạn đồng tâm cảnh)

Bài thơ dâng Mẹ, mẹ ơi
Xin ghi ơn mẹ một đời hy sinh
Nuôi con nên vóc, nên hình
Gian nan nào quản riêng mình biển dâu
Khi con mạnh, lúc con đau
Yêu thương, mẹ lại tìm câu vỗ về
Sách đèn nhắc nhở sớm khuya
Lời hay lẽ phải trăm bề, mẹ khuyên

Lòng mẹ Phật, tay mẹ Tiên
Diù con đứng thẳng bước lên cõi đời
Lúc con lười học, mê chơi
Đua đòi chúng bạn, cãi lời, mẹ đau
Con ngoan như mẹ mong cầu
Mẹ vui, vạn nỗi ưu sầu, khói mây !
Mẹ ơi, con viê’t thơ này
Là riêng vơ’i mẹ tỏ bày ki’nh yêu
Cầu cho sức khoẻ mẹ nhiều
Và luôn toại nguyện những điều ước mong
Dại khờ, con có trẻ lòng
Đã làm những giọt lệ trong mẹ trào
Muộn phiền, lo lắng, tiêu hao
Tóc thêm sợi bạc, đời cao thêm sầu
Xin vì mẫu tử tình sâu
Thương con, mẹ hãy gật đầu thứ tha
Lớn khôn thì mẹ đã già
Biết thương thì lệ mẹ sa đã nhiều
Lời thơ mộc mạc tình yêu
Xin dâng lên mẹ, đôi điều tạ ơn ....

Ngô Minh HằngDÂNG MẸ
(kính dâng Mẹ - tặng những bạn đồng tâm cảnh)

Bài thơ dâng Mẹ, mẹ ơi
Xin ghi ơn mẹ một đời hy sinh
Nuôi con nên vóc, nên hình
Gian nan nào quản riêng mình biển dâu
Khi con mạnh, lúc con đau
Yêu thương, mẹ lại tìm câu vỗ về
Sách đèn nhắc nhở sớm khuya
Lời hay lẽ phải trăm bề, mẹ khuyên
Lòng mẹ Phật, tay mẹ Tiên
Diù con đứng thẳng bước lên cõi đời
Lúc con lười học, mê chơi
Đua đòi chúng bạn, cãi lời, mẹ đau
Con ngoan như mẹ mong cầu
Mẹ vui, vạn nỗi ưu sầu, khói mây !
Mẹ ơi, con viê’t thơ này
Là riêng vơ’i mẹ tỏ bày ki’nh yêu
Cầu cho sức khoẻ mẹ nhiều
Và luôn toại nguyện những điều ước mong
Dại khờ, con có trẻ lòng
Đã làm những giọt lệ trong mẹ trào
Muộn phiền, lo lắng, tiêu hao
Tóc thêm sợi bạc, đời cao thêm sầu
Xin vì mẫu tử tình sâu
Thương con, mẹ hãy gật đầu thứ tha
Lớn khôn thì mẹ đã già
Biết thương thì lệ mẹ sa đã nhiều
Lời thơ mộc mạc tình yêu
Xin dâng lên mẹ, đôi điều tạ ơn ....

Ngô Minh Hằng

www.thongominhhang1.blogspot.com/

*
**

TÂM SỰ CUỐI ĐÔNG

(Kính dâng Hương Linh Nghiêm Phụ. Tặng những bạn đồng tâm cảnh)

Bố ơi, ngày nọ vào Đông
Đắp cho con tấm chăn bông, bố cười
Xoa đầu âu yếm, con ơi
Chóng ngoan, mai lớn thành người  hiền lương
Trong gia đình biết nhẫn nhường
Ngoài xã hội, giữ kỷ cương của đời
Giang sơn, tổ quốc, biết bồi
Quê hương, dân tộc, giống nòi, biết thương !

Biết yêu nét đẹp Việt Thường
Biết noi hùng sử, kìa gương bốn ngàn !
Biết  điều phải, trái, ngay, gian
Không dung quốc tặc hung tàn, hại quê !
Lời khuyên như một lời thề

Từng câu, từng ý con ghi thắm lòng
Quê người mấy chục mùa Đông
Tha hương, con, một nhánh sông xa nguồn
Giữa đời lắm cảnh nhiễu nhương
Gian tham, tráo trở, đau thương, vô tình !
Bố ơi, con bố bất bình
Khi nhìn  dân nước điêu linh mịt mù
Nhìn người miệng xóa hận thù
Nhưng lòng lại dựng thiên thu oán cừu ...
Nhìn người đón gió, xoay chiều
Nhuộm hồn, bôi mặt làm điều bất nhân !
Công, khanh, vì bả phù vân
Dã tâm phản nước, lừa dân, hại đời
Nghĩ lời nghiêm huấn, bố ơi
Lòng con từng đoạn bồi hồi, xót xa
Tháng Tư mất nước, tan nhà
Tội cùng dân tộc, sơn hà, còn đây !!!
Nay nhìn nham hiểm, một bày
Manh tâm lừa mị người ngay, dân hiền
Nếu con cúi mặt, lặng yên
Thì thêm tội với ba miền nước, dân !
Mượn thơ, con bố gieo vần
Mong người bốn cõi ân cần đọc thơ
Vì con không thể làm ngơ
Khi nhìn dân tộc, cõi bờ trầm luân
Nhìn người gian dối lừa dân
Mà im là đã góp phần .... bố ơi ...
Cuối  Đông, lạnh tuyết quê người
Nhớ chăn bông ấm, nhớ lời bố khuyên
Bố về thanh thản cõi Tiên
Có hay quê vẫn ngửa nghiêng, tơi bời
Và con, vó ngựa bên trời
Vẫn chưa đáp trọn những lời núi sông !

Ngô Minh Hằng

*
**

NÓI VỚI MẸ

(Kính dâng Mẹ, Tổ Quốc Việt Nam)
Cho con được một lần hôn tóc mẹ
Trước khi làm cánh hạc lẫn vào mây
Đã lâu rồi, hăm hai năm có lẻ
Mẹ xa con, đau đớn đã từng ngày !
Mẹ ở lại với gông xiềng bạo ngược
Với oan hờn nước mắt trắng đêm đen

Với tai họa không bao giờ ngờ được
Với tù lao bức khóa miệng dân hèn !
Con ra đi khi biển đời bão tố

Và biển lòng cuồn cuộn sóng tang thương
Lòng căm phẫn trước dân tình thống khổ
Trách mình hèn, không giữ được quê hương
Con của mẹ có những người anh dũng
Chết oai hùng, bia đá vãn thầm đau
Trước mũi súng, lưỡi lê, không khuất phục
Sử Tiên Rồng sáng chói vạn đời sau
Cũng có kẻ bán linh hồn cho quỷ
Để cúi đầu quỳ nhặt chút phồn vinh
Lại có kẻ đắm chìm trong mộng mị
Sờ chân voi mà cứ tưởng cột đình !
Và cũng có, mẹ ơi, phường vô sỉ
Máu không còn đỏ nữa, chảy trong tim
Nhìn xác bạn hơn nửa phần thế kỷ
Hiện nguyên hình, đồng dạng với loài kên
Thôi mẹ ạ, sá chi trò thế sự
Miệng ngàn năm bia ấy có mòn đâu !
Một ngày kia khi bừng cơn mộng dữ
Họ vô cùng cô độc khóc nhìn nhau !
Rồi con sẽ trở về hôn tóc mẹ
Mảnh đất hiền thắm đỏ máu tiền nhân
Cờ vàng xưa sẽ tung bay ngao nghễ
Như Đống Đa ngày nọ, buổi đầu xuân

Ngô Minh Hằng


*
**

VỚI CỐ NHÂN


Thuở ấy ngây thơ, biết chẳng nhiều
Hai nhà chung một ngõ thân yêu
Mận hàng xóm nở đầy hoa trắng
Gió thổi làm hoa rụng ít nhiều ...
Anh đã gom từng mỗi cánh hoa
Cho em - nhờ gió chuyển - làm quà
Hoa bay theo gió đi muôn nẻo
Đậu xuống sân em những cánh ngà
Vài cánh vương lên mái tóc mềm
Anh cười khúc khích: "thế, xinh thêm !"

Rồi gom lá mận ta bày tiệc
Hai đứa mời nhau ở bậc thềm
Có những chiều tan buổi học về
Trời mưa, bùn ngập phủ đường đi
Giúp em, anh đã mang giùm vở
Vì ngại đường trơn, lỡ ngã thì ...
Tập ướt, ngày mai, lúc đến trường
Nếu thầy giáo phạt. Thấy, anh thương !
Có hôm em bị người ăn hiếp
Không kiếm, anh làm Đại Hiệp Vương !
Vun vút, thời gian bóng vó câu
Qua bao dâu biển, trải bao sầu
Tay bồng tay dắt, em nay đã ...
Nhưng thế còn anh!  Anh ở đâu ???
Anh ở phương nào? Anh ở đâu ?
Em xin tạ lỗi đến nghìn câu !
Anh ơi, khi biết thì em đã
Làm lỡ duyên ta, vỡ mộng đầu ....

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/

*
**

ĐÔI MẮT ĐÊM GIÁNG SINH


Giáng sinh em đi dự lễ
Gió đùa làm tóc em bay
Em nép vào vai áo mẹ :
"Mẹ ơi, sao lạnh thế này !?"

Nhìn em, xuýt xoa mẹ bảo
"Trời ơi, tội nghiệp con chưa !"
Rồi choàng thêm cho chiếc áo
Em cười, mắt biếc sao thưa ...

Thánh ca thiêng từng nốt nhạc
Giữa bầu không khí trang nghiêm
Long lanh một đôi mắt sáng
Nhìn em đăm đắm, dịu hiền

Em chợt thấy lòng rộn rã

Nở trăm ngàn nụ bâng khuâng
Niềm vui từ đôi mắt lạ
Cho em đôi cánh thiên thần !

Em bay, bay không biết mỏi
Từng vùng trời lạ thơm hương
Bỗng đâu lời kinh sám hối
Đưa em về lại giáo đường

Nhìn Chúa nằm trong máng cỏ
Cơ hàn nhất cõi trần gian
Đem tình yêu cho nhân loại
Dừng tay độc ác, tham tàn !

Em chắp đôi tay khấn nguyện
Bình an về với mọi người
Quê xa không còn tai biến
Em cùng ... người ấy nên đôi ...

Chợt nhận ra chàng bên cạnh
Hân hoan hé nửa môi cười
Mắt chàng nhìn em ý nhị
Làm em mắc cở quá trời !

Đường về xôn xao chi lạ
Lung linh vạn ánh nến hồng
"Mẹ ơi, áo đây...con trả ...
Lòng con ấm giữa mùa Đông !"

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*
**

CHỊ ƠI, ĐỪNG GIẬN ...
Kritika Kamra as bride on Kuch Toh Log Kahenge (196835) size:1280x1024

Ngày xinh má đỏ môi hồng
Áo màu bạch ngọc theo chồng vu qui
Em nhìn theo bước chị đi
Mà hai giọt lệ trên mi vỡ oà
Chập chùng mỗi phút một xa
Nhỏ nhoi bóng chị nhạt nhoà lòng em

Chị ơi, xác pháo đầy thềm
Làm tan giấc mộng êm đềm thơ ngây
Bắt đầu từ phút này đây
Cùng chồng chị sẽ đắp xây mộng đời
Dù mưa hay nắng chị ơi
Pháo bay, rượu tiễn, hoa cười... là xong!
Trời xanh ghen ghét má hồng
Nên duyên không được như lòng ước mơ
Niềm riêng từ bấy đến giờ
Dư âm là những bài thơ tuyệt vời
Chị ơi, đừng giận một người
Len vào tim chị một thời gieo thơ
Cũng thôi, đừng trách, đừng ngờ
Rằng ai đã lỗi hẹn chờ... rằng ai...
Đập tan giấc mộng thiên thai
Để tình là tiếng thở dài bơ vơ
Chị ơi, chị có đâu ngờ
Chị đi, người cũng thẫn thờ nhìn theo
Tia nhìn tim vỡ hồn xiêu
Đau thương bởi một tình yêu không thành ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/

*
**

Tình khúc chiều thu, Tiếng thu sang
Vườn thu nắng tỏa nhẹ nhàng,
Bướm xanh ghé xuống hoa vàng làm quen.
Gío đùa, bóng lá nghiêng nghiêng,
Nép trong cánh lá, làm duyên, hoa cười.
Hoa cười, nụ thắm, màu tươi,

Bướm xanh đứng ngẩn ngơ người nhìn hoa...
Bướm trao phấn bướm làm quà
Tặng hoa, ngỏ ý, mặn mà cầu thân
Hoa, sau một phút phân vân
Dịu dàng cùng bướm ân cần trao hôn ...

Gió reo như hát trên cồn
Du dương tình khúc ru hồn chiều thu...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

***

Tiếng thu sang

Từng tia nắng đã thôi niềm gay gắt
Trời xanh thêm, mây trắng cũng nhiều thêm
Những bước chân Thu nhè nhẹ êm đềm
Đang rón rén về thăm miền Đông Bắc



Nhắc đến mùa Thu là tôi đã nhắc
Một thư nào anh hẹn đến thăm Thu
Thu của miền Đông núi thở sương mù
Bờ đá trắng ôm vai dòng nước biếc

Và những rừng thu, chao ơi, diễm tuyệt
Lá  thu xanh, vàng, đỏ, tím, muôn màu ...
Có cô nàng, nai, sóc, thỏ, bồ câu
Nghiêng đôi mắt ngắm trời thu bát ngát ...

Có nhạc suối reo, có lời gió hát
Có hoa thu muôn sắc rải ven đường
Có thiên hà sao lấp lánh kim cương
Trăng xõa tóc, tóc vàng hồ bán nguyệt

Thu đã hứa với tôi ngày anh đến
Đón bước anh, rừng lá vẫy tay chào
Sóng biển dịu dàng tiết tấu ca dao
Mừng khách quí, hoa cười, vui biếc mắt

Mây sẽ trắng cho tình thu dìu dặt
Cho đất trời ngọt lịm sắc hương thu
Và nắng hồng toả sáng, chớ âm u
Để thấy rõ thời gian ngời xanh lại

Núi Gấu đường xa, xin đừng ái ngại
Tôi mời anh, ta ngắm cảnh bồng lai
Để thấy lòng mình giữa chốn trần ai
Mà thanh thoát vượt trên đời tục lụy

Hãy hưởng lại một mùa Thu thi vị
Trong hương thu, Ngọc Nữ gặp Tiên Đồng
Như một thu nào ... anh có nhớ không ...
Ôi, thuở ấy, tình thu đầy mật ngọt

Con chim khách chiều hôm qua nó hót
Làm mùa thu thêm rực rỡ huy hoàng
Anh có nghe màu nhiệm tiếng thu sang ....

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*
**

Nếu như quay lại thời gian được


Nếu như quay lại thời gian được,
Em chẳng bao giờ để mất anh,
Không giấu lòng mình, vờ lạnh nhạt,
Mà em bày tỏ rất chân thành,


Nếu như quay lại thời gian được,
Em chẳng dỗi hờn thế nữa đâu,
Mà nếu có hờn, anh nhớ dỗ
Chứ đừng tự ái để tình đau,

 Nếu như quay lại thời gian được,
Thì những ưu tư, những hiểu lầm,
Ta lấy tình yêu mà hóa giải,
Với niềm thông cảm tự thâm tâm.

Nếu như quay lại thời gian được,
Em sẽ cười khi anh đến thăm,
Ðể một chiều mưa miền Phú Thọ,
Không là chia biệt suốt trăm năm.

Nếu như quay lại thời gian được.
Ta sẽ bên nhau đến trọn đời.
Em sẽ làm thơ yêu sóng biếc,
Anh làm lính biển trấn ngàn khơi,

Giờ đây, bốn chục năm xa cách
Hai đứa còn đau chuyện lỡ làng
Anh tiếc tình hồng thời phượng đỏ
Em buồn duyên mỏng để ly tan

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*
**
Nếu như quay lại thời gian được


Nếu như quay lại thời gian được,
Em chẳng bao giờ để mất anh,
Không giấu lòng mình, vờ lạnh nhạt,
Mà em bày tỏ rất chân thành,


Nếu như quay lại thời gian được,
Em chẳng dỗi hờn thế nữa đâu,
Mà nếu có hờn, anh nhớ dỗ
Chứ đừng tự ái để tình đau,

 Nếu như quay lại thời gian được,
Thì những ưu tư, những hiểu lầm,
Ta lấy tình yêu mà hóa giải,
Với niềm thông cảm tự thâm tâm.

Nếu như quay lại thời gian được,
Em sẽ cười khi anh đến thăm,
Ðể một chiều mưa miền Phú Thọ,
Không là chia biệt suốt trăm năm.

Nếu như quay lại thời gian được.
Ta sẽ bên nhau đến trọn đời.
Em sẽ làm thơ yêu sóng biếc,
Anh làm lính biển trấn ngàn khơi,

Giờ đây, bốn chục năm xa cách
Hai đứa còn đau chuyện lỡ làng
Anh tiếc tình hồng thời phượng đỏ
Em buồn duyên mỏng để ly tan  

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*
**
LỜI KINH TỰ NGUYỆN


LỜI KINH TỰ NGUYỆN
Ta không nói với nhau.
Lời thề nguyền hứa hẹn.
Nhưng lòng em tự nguyện.
Yêu anh đến trọn đời.
 Những khi mình song đôi.
Ðất trời bao rực rỡ.

Ðường Sài Gòn hoa nở.
Nắng Sài Gòn mênh mông ...
Tình ấm qua mùa Ðông.
Tình xanh cùng mùa Hạ.
Thu về, tình biếc lá.
Và lá thu thay màu .
Những ngày không gặp nhau.
Bầu trời em thiếu nắng.
Em hoang mang trầm lặng.
Trong nỗi sầu biển khơi .
Rồi đường tình chia đôi.
Em nghe hồn vụn nát.
Là do anh bội bạc.
Hay vì em hững hờ ?
Hình như anh trên bờ.
Em chơi vơi đáy vực.
Và hình như có lúc .
Ta nhìn nhau vô tình ...
Thế rồi những bình minh.
Không một lời chim hát.
Và những chiều nắng nhạt.
Chẳng có bóng hoàng hôn .
Lòng muốn quên nỗi buồn.
Mà tình như bất biến.
Nhẩm lời kinh tự nguyện.
Nhận ra đời phù du .
Nhưng nỗi sầu thiên thu.
Của lời kinh tự nguyện.
Là anh ơi, có thiệt.
Âm điệu vẫn vọng về....

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*
**



No comments:

Post a Comment