Con xin phép được viết đôi dòng kỷ niệm trong lứa tuổi học trò của con với những câu nói của Thầy mà gần 50 năm qua vẫn còn in đậm trong trí con.
Ngày đó tôi là một học sinh của lớp Đệ Thất B1. Hôm ấy là ngày thi môn Nữ Công của kỳ thi đệ nhị lục cá nguyệt. Cô giáo cho đề thi là may cái quần đáy giữa nữ với một miếng vải nhỏ. Người coi thi ngày ấy là Thầy Đinh Văn Sái.
Tôi rất khổ sở vì thứ nhất là tôi rất sợ Thầy, thứ hai tôi không biết cắt cái quần như thế nào. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhờ được bạn Trịnh Thị Hóa cắt cho một cái quần. Khi tôi đã có cái quần trong tay tôi bắt đầu may lia lịa cho kịp giờ nộp.
Khi may xong tôi bèn nhìn các bạn tôi, người nào may cái quần cũng có hai ống, riêng cái quần tôi may không thấy được ống quần đâu cả. Giờ nộp bài đã tớI tôi không thể tháo ra để may lại. Khi đem nộp bài Thầy Sái nhìn cái quần tôi may không giống cái quần của bất cứ một bạn nào trong lớp đã may.
Mãy hôm sau, đến giờ Thầy Sái dạy Toán, và đến cuối buổI học còn dư giờ Thầy bèn kể chuyện vui cho cả lớp nghe, trong đó có câu chuyện là Thầy biết được một cô gái nọ đi về làm dâu một nhà kia, và khi bà mẹ chồng nhờ cô ấy may áo gối của một cái gối ôm, cô ấy lấy vải quấn vô một cây cột tròn và đứng may. Đến khi may xong cô không biết làm sao để lấy áo gối ra.
Cả lớp cùng cười và Thầy nhìn tôi cười...
Boston, ngày 4/3/2006
Lương Thị Khá, Chs NQ-BH
No comments:
Post a Comment