Sunday, April 9, 2017

[VNCH] Sài Gòn nơi tôi sinh ra _Bạch Liên, cns Gia Long

Khi nói đến Saigon, người Việt Nam và ngay cả du khách thập phương, ai ai cũng muốn được một lần đến thăm thành phố thân thương rất đáng yêu này. Hòn Ngọc Viễn Đông, đó là tên gọi thật chính xác khi nói đến thành phố Saigon của chúng ta. Chỉ riêng với vị trí là ngả ba giao tiếp quốc tế, Saigon cũng đã xứng đáng với tiếng vang của nó, và có thể sánh vai với bao nhiêu thành phố của các Quốc Gia khác trên thế giới .

Tôi được sanh ra ngay Ngả Bảy Saigon, sau này có rạp hát Long Vân, trường Phan Sào Nam đều nằm trên đường Phan thanh Giản, con đường ngày xưa tôi đã đi lại rất nhiều lần nên có thể thuộc lòng từng quán cóc trên hè phố. Tôi còn nhớ trên đó có nhà thương Bình Dân bên tay phải nếu đi từ ngả Bảy hướng về trường Gia Long. Nói đến tuổi ấu thơ thì cảnh vật hiện ra mờ mờ ảo ảo trong tôi. Dạo ấy, ngoài rong chơi, đầu óc trẻ thơ chỉ gói gọn nhỏ hẹp và rất mù mờ, hình ảnh thoáng qua trong phút chốc rồi chợt phai tan khi trí nhớ bé xíu của tôi còn quá non nớt.


Ngôi trường Tiểu học mà tôi chập chững cắp sách đầu đời là trường Nguyễn Tri Phương. Nơi đây có ngôi chợ cùng tên, cách trường không xa. Từ trường tiểu học, tôi đi bộ mất khoảng mười lăm phút sẽ đến sân Vận động Cộng Hoà. Vùng trời kỷ niệm của thời nhóc con lại trở về trong tôi, cho đến hôm nay tôi vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết. Hình ảnh xa xưa như những dấu ấn in hằn, lần lượt trải dài ra trong ký ức theo từng giây phút của những ngày tíu tít, long rong. Buổi họp mặt gia đình, chị em cùng nhau nhắc nhớ chuyện đời xưa. Một đoạn đời êm đềm không tìm lại được.để cùng nhau cười trong hạnh phúc đã xa vời.

Lúc đó, tôi khoảng sáu hay bảy tuổi, mỗi khi có những trận đá banh ở sân Cộng Hoà, đám bạn hàng xóm bé tí của tôi, sáu bảy đứa kéo nhau đến đây. Chúng tôi chỉ việc đứng chờ ngay cổng soát vé ra vào, dáo dác tìm chung quanh, Bác nào đi một mình, vội vàng lúp xúp chạy theo bên cạnh :

" Bác ơi, Bác dẫn dùm con vô chung với Bác nghe ... "

Ngây thơ đến dễ thương chi lạ, Chú Bác đều tốt bụng, mỗi người vui vẻ bằng lòng, gật đầu tươi cười và chịu khó " tha " từng đứa một vô trong sân Vận Động. Cuối cùng, cả bọn có mặt đầy đủ, bắt đầu tung tăng chạy nhảy. Chúng tôi còn quá nhỏ, không biết gì và hiểu gì những diễn biến của các trận đấu so tài náo nhiệt đang kịch liệt phân chia thắng bại ngoài sân cỏ xanh mượt ngoài kia. Tụm bạ tụm bảy rồi chia nhau đi hái trái điệp. Bên trong sân Vận động có rất nhiều cây điệp xanh rì với tàng lá xum xuê. Những trái điệp chín màu đen tuyền treo lủng lẳng như mời mọc sự phá phách của lũ nhóc con. Thành tích đạt được đều cho vô đống lửa, chụm đốt bằng những lá khô rơi rụng, rải đầy khắp mặt đất. Chúng tôi vui sướng chung nhau ngồi nhai nhỏm nhẻm, thật vui !!

Mấy mươi năm trôi qua, những kỷ niệm non dại này vẫn còn trong ký ức của tôi mãi cho đến hôm nay và vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh lanh chanh dễ thương, lí lắc thuở nào.

Hết rồi tuổi tung tăng.Tôi tập tễnh thành cô gái mảnh mai với chiếc áo dài phất phơ hai tà, uốn lượn lã lơi theo vạt gió. Thời trung học, con đường Phan thanh Giản, Bà Huyện Thanh Quan, Đoàn thị Điểm đã in hằn bước chân của những nữ sinh Gia Long. Tà áo trắng giăng khắp nẻo đường giờ tan trường. Chiều nắng nhạt, góc trời điểm hoa trắng, như một bức tranh nên thơ, hồn nhiên với tà áo mộng mơ, tung bay trong gió nhẹ. Chùa Xá Lợi trang nghiêm cũng không thể nào thiếu vắng tiếng ồn ào, gọi nhau ơi ới của những cô bé lăng xăng đùa giỡn vào buổi chiều tan trường. Hàng quán bên cạnh chùa xôn xao tiếng cười vô tư, réo rắc. Đông nhất là từng đám nhỏ vây quanh những xe bán bò bía, gỏi đu đủ, chè đậu ba màu bánh lọt lá dứa với nước dừa béo, ngon ngọt lịm. Khi nhắc đến, chúng ta đều phải thèm thuồng. Cái lạnh của nước đá bào làm mát lòng khao khát trong khí trời nóng oi bức của Saigon... Ôi, hương vị sao đậm đà quá, không những quấn quyện những cô học trò Gia Long, nó còn thu hút, mời gọi khách qua đường, mải mê đến từ phương xa đến để thưởng thức hương vị đậm đà của ly chè đậu xanh ba màu với nước cốt dừa béo sệt, ngon ơi là ngon !!

Những thức ăn ngon miệng, không chỉ ngừng nơi đây. Rời trường Gia Long, đi hướng về Phan Đình Phùng, ngang chợ Vườn Chuối, bên trong có gian hàng bún óc, bún riêu... Ôi, nhớ quá đi thôi. Đi hướng về đường Nguyễn thiện Thuật, hầu như mọi người đều biết đến một khu hàng quán nổi tiếng ở góc Phan Đình Phùng - Nguyễn Thiện Thuật. Tôi nhớ nhất là xe bán bò viên, xâm bổ lượng ... ngon thật ngon.

Khi nhắc đến những hàng quán, chúng ta không thể nào kể hết các món khoái khẩu của mấy mươi năm về trước.Tất cả bây giờ trong tôi chỉ còn là hoài niệm.

Hoàn cảnh đã đổi thay. Những người chủ quán này cũng đã ra đi lưu lạc khắp mọi phương trời. Vật đổi sao dời. Khung trời hoàn toàn mới lạ thì làm sao khi trở về chốn cũ sau mấy mươi năm tha hương, thử hỏi, chúng ta còn có thể tìm lại được dấu tích của những địa danh năm xưa, một thời ta dung dăng khắp ngả đường. Có chăng cũng chỉ là một thoáng hương xưa. Còn một chút gì để nhớ, còn một chút gì để thương và còn một chút gì để ngậm ngùi, nuối tiếc !

Ngày tôi rời xa Saigon lại là một ngày không dám nói lên lời từ biệt, trốn tránh tất cả những người thân quen, âm thầm ra đi như trốn chạy.Tâm trạng này, chắc hẳn có nhiều người cùng cảnh ngộ như tôi.

Mấy mươi năm trôi đi như dòng sông cuộn chảy, chúng ta chỉ còn suy tưởng lại để ngậm ngùi mà thôi. Những kỷ niệm xa xưa, dù vui hay buồn, đối với tôi đều được trân quí vì chúng ta không thể nào quay ngược dòng thời gian, lang thang trở về tìm lại bất cứ một kỷ niệm thuở vàng son này nữa, mặc dù kỷ niệm này thật vui, thật buồn hay thật là nhỏ nhoi dù chỉ xảy ra trong thoáng chốc bay xa.

Saigon vẫn mãi nằm trong tiềm thức của tôi. Khi lưu lạc xứ người, cuộc đời tôi đã bắt đầu cho một trang giấy mới. Tôi thiết nghĩ, trên trang giấy trắng mới tinh này đã ghi khắc dòng chữ :

Tôi mở mắt chào đời ở Saigon, thở không khí Saigon, lớn khôn ở Saigon... Saigon, nơi tôi được sanh ra và nay ... đã xa ...

http://www.ninh-hoa.com/BachLien-SaiGonNoiToiSinhRa.htm

No comments:

Post a Comment