Saturday, November 3, 2018

Áo trắng Trưng Vương & Mấy cành hoa khô

 Khoảng giửa năm 2006, Dũng, anh họ Nga từ California có việc đến thành phố Nga ở và ghé thăm bố mẹ nàng. Anh hỏi chuyện nàng:


- Từ khi về lại đây, Nga đã liên lạc với Nam chưa?

Nàng nhìn anh Dũng không trả lời nhưng sốt ruột hỏi:

- Anh có hay gặp anh Nam không?

- Nam thỉnh thoãng có điện thoại hay e-mail cho anh. Lần sau cùng anh gặp Nam khi đi dự buổi họp mặt VTT với những người bạn BV cùng lớp.

Nàng hỏi tiếp:

- Anh Nam có hỏi thăm gì về Nga không?

Dũng nhìn Nga muốn kể một chi tiết về người bạn thân nhưng lại đắn đo, có lẻ vì sợ cô em họ xúc động và thêm buồn phiền nhưng khi thấy Nga nhìn mình như van xin, Dũng tiếp:


- Có một lần anh đi công tác ở cùng thành phố với Nam nên anh hẹn Nam đến gặp anh. Sau khi ăn trưa xong, Nam bảo sẽ đưa anh về khách sạn nhưng lại không đến thẳng chổ anh ở mà lái xe qua một khu phố có khá đông người Việt sinh sống. Khi đi ngang qua một ngôi nhà có cây hoa ngọc lan rất cao ở sân trước, Nam dừng xe bên lề đường rồi bước xuống đứng tần ngân ở trước cổng nhà một lúc rất lâu. Anh tưởng Nam muốn rủ anh ghé vào thăm người quen ở đây và hỏi Nam như thế thì Nam không trả lời mà chỉ ngước mắt nhìn mấy bông hoa ở một cành cao vươn ra phía ngoài chiếc cổng sắt.

Nàng nhìn anh Dũng như mất bình tỉnh khi giọng Dũng nhỏ lại:

- Nam đưa mắt nhìn về phía cây ngọc lan và bảo anh: "Ngày xưa... vườn nhà Nga... cây ngọc lan hôm nào cũng nở hoa thơm ngát".

Nàng xúc động như có ai bóp chặt tim mình. Anh Nam ơi, ngày xưa anh có một lần anh cầm tay Nga và bảo Nga rằng: “Suốt đời có lẽ chẳng bao giờ anh quên được mùi hương tỏa ra từ cây hoa ngọc lan trong vườn nhà Nga.” Tự dưng nàng thấy như có một lớp khói mỏng đọng lại trong mắt lúc cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay mình. Nàng nói khẻ qua hơi thở:

- Anh Nam vẩn còn nhớ đến Nga.

Dũng đặt tay lên vai cô em họ:

- Anh biết Nam vẫn yêu Nga, nhưng đời sống Nam bây giờ đã đổi khác. Chắc Nga cũng đoán biết được rồi.

Tai nàng như ù đi khi nghe anh Dũng kể Nam đã lập gia đình và đang sống ở một thành phố lớn có rất nhiều nắng ấm. Không biết đã bao nhiêu lần nàng nghĩ dến Nam và đoán anh đã lập gia đình, có lẻ vì hoàn cảnh bây giờ nên anh không còn lý do gì để tìm kiếm nàng nữa. Khi còn phỏng đoán thì nàng vẫn còn được nuôi chút hy vọng mỏng manh nhưng bây giờ khi chính anh Dũng cho biết một sự thật hiển nhiển, nàng thấy tim mình đau thắt lại. Những hình ảnh của bao nhiêu năm củ lại ào ạt trở về làm nàng như chết đuối trong cơn lũ kỷ niệm.

Một thời gian dài sau khi gặp anh Dũng, nàng phải đi công tác hơn hai tuần lễ ở một thành phố không xa nơi Nam ở là mấy. Thoạt mới nghe tên thành phố này nàng đã cảm thấy ngại ngùng. Có lẻ cái ngại ngùng ấy là do hình bóng Nam vẩn còn sống mãi trong lòng nàng. Đã ba mươi mấy năm mà bất kỳ một chi tiết nhỏ nhặt nào về Nam vẫn còn đủ sức làm nàng cảm thấy bồi hồi mỗi khi nàng nhớ đến thuở Nam và nàng còn đi học ở hai ngôi trường sát cánh nhau trên một con đường nhỏ có hai hàng cây cao vút. Nàng thấy mắt nàng như nhòe hẳn đi khi nhớ lại những buổi chiều Nam đứng đợi nàng đi bộ về và gọi khe khẻ tên nàng khi đi ngang qua cổng trường VTT. Hơn ba mươi năm và nơi ấy dầu đã trãi qua bao nhiêu đổi thay nhưng vẫn là một chổ riêng nàng tạo ra để lòng mình tạm nương nấu. Từ khi anh Dũng kể chuyện Nam đã có gia đình thì nơi ấy hầu như đã hoàn toàn đổ nát sau một cơn lốc oan nghiệt của thực tế. Nàng hiểu rằng Nam mãi mãi không còn là của riêng nàng, để nàng nhớ, để nàng mong như bao nhiêu năm cũ.

Vì công việc nàng phải đến thành phố đông đúc này vào một ngày đầu mùa đông. Căn phòng nhỏ của nàng có cửa sổ nhin ra những ngọn núi cao trùng trùng thấp thoáng ở phia xa xa. Nàng cố gắng tập trung vào công việc, sáng đi chiều về như một cái máy. Đôi khi được rảnh rỗi sau một ngày bận rộn với công việc nàng gọi điện thoại hỏi thăm bố mẹ, hỏi thăm anh Dũng và một vài người thân cho đỡ cảm thấy cô độc trong căn buồng nhỏ. Nàng cố tình không đến những nơi có nhiều người đồng hương sinh sống như để tránh một cuộc hạnh ngộ thật ước mông, thật mơ hồ nào đó.

Thế rồi vào một buổi sáng cuối tuần, nàng đang ngồi đọc sách trong phòng, tai văng vẳng nghe mấy khúc nhạc cổ điển quen thuộc ở một đài FM trong alarm radio. Chuông điện thoai ở cạnh đầu giường bỗng vang lên và lúc nàng trả lời thì được cho biết có người quen muốn gặp tại phòng tiếp tân của khách sạn.

Nàng khoác nhẹ chiếc áo len màu trắng đi ra thang máy. Vừa đẩy nhẹ cửa bước ra hành lang nàng trông thấy có người đàn ông dáng gầy gầy đang đứng quay lưng, mắt hướng ra phía sân cỏ bên ngoài. Nàng thảng thốt khi người ấy quay lại: anh Nam. Nàng vội đưa tay lên ngực mình như muốn nhốt lại cảm giác ngở ngàng vừa ùa đến. Nam chậm rải quay lại, nhìn nàng, rồi thong thả bước đến gần nàng.

Nam của ngày xưa bỗng trở về. Anh Nam của nàng, của những ngày cùng chung một lối về suốt một quãng đường NBK nhìn qua bên kia Thảo Cầm Viên, nơi có đầy bóng râm làm ngợp mắt một góc thành phố.

Xa nhau đã hơn ba mươi năm, bây giờ nàng không còn là cô nữ sinh TV hay thẹn thùng và Nam cũng không còn là anh học sinh VTT dáng cao cao gầy gầy ngày ngày đứng đợi nàng lúc tan học rồi hinh bóng của Nam làm nàng thao thức lúc đêm khuya. Chiến tranh, hoàn cảnh, những kỷ niệm xưa quấn quýt như bao nhiêu dây tò buộc chặt lấy tâm hồn nàng. Nga cúi xuống nhìn những ngón tay mình đan vào nhau, không biết nói như thế nào với Nam. Nga tưởng là sẽ không bao giờ còn được gặp lại nhau và trong những năm tháng lặng lẻ bặt tin nhau thì Nam là một đợi chờ âm thầm, một hạnh phúc xây bằng ký ức của nàng. Dẫu âm thầm nhưng nàng vẫn nhớ đến Nam luôn mà giờ đây nàng chẳng phân biệt được người đứng trước mặt nàng chỉ cách có vài gang tay là Nam của thực tế hay Nam của ký ức?

Nàng run run hỏi khẻ:

- Làm sao mà anh có địa chỉ của Nga và biết được Nga đang ở đây?

- Anh vừa nói chuyện điện thoại với Dũng tối hôm qua.

Giọng Nam vẫn như ngày nào, vẫn trầm trầm, ấm áp, vẫn còn là thanh âm của ba mươi năm cũ. Nàng yên lặng nhớ đến câu nói của Nam từ năm nào do anh Dũng kể lại: "Ngày xưa vườn nhà Nga cây ngọc lan hôm nào cũng nở hoa thơm ngát". Chỉ vỏn vẹn mấy chữ ấy thôi nhưng cũng đủ tạo nên một hơi ấm trong lòng nàng vì nàng biết bao giờ Nam cũng vẩn còn nhớ đến mình.

Nga cố giử lại tiếng thở dài. Nam nhìn ra ngoài trời im lặng. Nàng chăm chú nhìn anh, người mà nàng thầm yêu từ ngày mới lớn. Nàng biết Nam vẫn thương mình nhưng tại sao anh và nàng không được ở gần nhau như bao nhiêu người khác? Nàng đoán Nam sẽ đổ cho hoàn cảnh và những bổn phận thời còn trẻ nhưng Nam vẫn lặng yên nhìn nàng không có một lời giải thích.

Nam từ từ quay lại, nàng chớp mắt, hai người lại yên lặng trong những ý nghỉ riêng tư. Cả hai đều tránh dùng lời nói vì có nói củng không cùng.

Nam nhìn vào mắt nàng một lúc thật lâu rồi lấy khăn lau mấy giọt nước mắt vừa rơi trên má cho nàng trước khi đứng dậy ra về. Nàng tiển anh ra tận cửa. Nam nói như thì thầm:

- Anh cám ơn Nga.

- Anh cám ơn Nga về chuyện gì? Nàng ngước nhìn Nam, khe khẻ hỏi lại.

- Anh cám ơn Nga đã gửi anh mấy bông hoa ngọc lan ép trong quyển truyện ngày xưa.

Nàng nhìn Nam, anh mắt không còn chứa đựng một niềm vui. Nàng nói trong tiếng thở dài:

- Ba mươi năm rồi Nga mới lại được nghe tiếng anh nói với riêng Nga.

Nam không nói gì thêm, anh lẳng lặng đi bộ ra xe không ngoái cổ nhìn lại. Nàng trở vào phòng ngồi lặng trên ghế một lúc thật lâu. Một lần gặp gỡ ngắn ngủi mà đã có bao năm tháng trôi qua. Rồi lại cách biệt trùng trùng. Nàng tưởng chừng như Nam vừa hiện ra trong giấc mơ và khi nàng tỉnh dậy Nam đã không còn ở gần nàng nữa. Giấc mơ ấy vừa kết thúc, như dấu chấm hết của một chuyện tình. Có còn gặp lại Nam hay không, tất cả đều do định mệnh, nàng không thể nào biết trước được.

Ngồi ở ghế nhìn ra bầu trời đã bắt đầu tắt nắng chốc chốc nàng lại lấy tờ Kleenex của Nam vừa dùng lau mắt cho minh ra nhìn, rồi lại cất đi vào ô kéo. Nàng cứ bâng khuâng ngập ngừng. Nàng có thể gọi điện thoại cho anh Dũng để hỏi xin số điện thoại của Nam rồi lòng tự ái làm nàng thấy ngại ngùng.

Nàng ngồi yên như thế không biết từ bao nhiêu lâu cho đến lúc nghe tiếng gỏ nhẹ ở cửa phòng. Nhân viên ở khách sạn đưa cho nàng chiếc phong bì nhỏ có để tên nàng ở một góc. Nàng nhận ngay ra nét chữ của Nam và màu mực xanh rất quen thuộc trong quá khứ. Tay nàng run run nhận lấy phong thư rồi từ từ đi lại chiếc ghế nhin ra cửa sổ, lòng rối như tờ. Anh Nam ơi, anh ghé đến thăm Nga, dù anh không nói một lời Nga cũng cảm thấy ấm lòng. Nhưng anh đi rồi, Nga mới cảm thấy được hoàn cảnh ngang trái biết bao nhiêu và bây giờ đây xung quanh Nga là sự đơn độc hoàn toàn.

Hai bàn tay nàng đan lại từng ngón với nhau như truyền cho nhau một chút hơi ấm. Nàng đưa chiếc phong bì lên mũi minh như muốn hít hết cả khoảng không khí có phảng phất chút gì của Nam vào ngực. Nàng muốn giử lấy trong buồng phổi của mình một ít hơi còn sót lại đâu đây của người nàng hằng yêu mến. Chiếc phong bì này cách đây chỉ ít lâu anh đã cầm trong tay. Trang giấy kia, cách đây chỉ ít lâu, anh đả đặt tay lến đó. Gặp lại anh trong giây phút và bây giờ Nga mới biết chắc chắn rằng tình yêu của nàng dành cho anh chưa bao giờ thay đổi.

Nàng nhìn vào khoảng không trước mặt một lúc lâu trước khi nhẹ tay mở phong thư Nam nhờ người trao lại. Trong thư chỉ có vỏn vẹn mấy cành hoa ngọc lan đã ngả mầu nám sạm gói trong một tờ giấy trắng. Nàng nhớ mình đã ép mấy bông hoa ngọc lan đặt vào quyển truyện Hồn Bướm Mơ Tiên gửi tặng Nam mừng sinh nhật thứ mười bảy của anh. Nàng ngậm ngùi khi biết qua bao nhiêu đổi thay của cuộc đời mà Nam vẩn giử được những bông hoa ấy cho đến ngày nay. Bông hoa năm nào có mấy cành màu ngà thơm thoang thoảng nay đã ngả màu nâu sạm và gãy đi mất mấy chỗ. Nàng cầm máy cành hoa khô đưa lên mũi ngửi, thoáng hương xưa đã bay mất hẳn và bây giờ chẳng còn gì với sức mạnh của thời gian.

Nàng thấy nghẹn nghẹn ở cổ và cay ở mắt. Nàng thấy măn mặn ở môi và cảm thấy những giọt nước mắt đang rơi xuống chút kỷ niệm còn sót lại của hơn ba mươi năm về trước. Phía sau trang giấy, nàng nhin thấy mấy câu hát trong nét chử quen thuộc đó:

Ai biết thương nhớ bao giờ nguôi
Lạnh lùng trong cánh lá khô nhẹ rơi …
Tháng 5, 2008

Bên ngoài cửa sổ nắng đã tắt hẳn. Một ngày nữa lại vừa trôi qua. Một ngày, một tháng, một năm, rồi ba mươi năm… Thời gian, không gian, hoàn cảnh dù có cách chia đôi người đôi ngã thì tình yêu trong trắng của Nam còn giữ cho nàng cũng đủ sưởi ấm cho một mảnh đời còn lại của riêng nàng.

"Nga cầu mong anh luôn được mọi sự an lành và anh được nhiều hạnh phúc ở bất cứ nơi nào dù là nơi ấy không có đủ một chổ rất nhỏ cho Nga".

Trong căn phòng cô đơn giá lạnh, người con gái nói thầm mãi với mình và với mấy cành hoa khô.

Áo Trắng Trưng Vương
(riêng tặng cho một VTT BV ngày nào)

No comments:

Post a Comment