Monday, September 9, 2013

Thơ



***





ÐỪNG ÐỂ MỸ YÊN MỘT MÌNH ...!!!

Tỉnh Nghệ An, xã Nghi Phương
Công an trái phép, bất lương, đánh người
Mỹ Yên tan nát tơi bời
Ðau thương thịt đổ, máu rơi, kinh hoàng
Mở đầu mưu chước công an
Bắt dân, dựng tội, vu oan, nói là ...
Vài ngày tạm giữ điều tra
Nhưng hơn hai tháng chưa tha người nào
Dân đòi, chủ tịch vội trao
Giấy rằng mai thả, triện đào đỏ tươi
Nhưng mai, chủ tịch nuốt lời
Thả dân không thả, đánh tơi người tìm
Dân, người ngất xỉu, nằm im
Người ôm trán vỡ khôn kìm máu tuôn
Công an giáng trận đòn  hờn
Mỹ Yên khốn khổ hứng cơn hung tàn
Ðánh dân thương tích dã man
Có nhà còn bị đập tan tượng thờ
Ðau thương chứng cớ ngờ ngờ
Công an đổ lỗi bây giờ tại dân !
Chao ơi, chế độ bất nhân
Ðánh dân, gán tội là quân bạo tàn !
Ðánh dân rồi lại cáo gian
Chỉ loài Việt cộng mới làm được thôi
Bao giờ dân tộc tôi ơi
Hiên ngang đứng dậy thét lời núi sông
Chôn vùi tù ngục xiềng gông
Tam vô chủ nghĩa đại đồng, đập tan ?!
Muốn đời ta chẳng gian nan
Muốn giang sơn được vẻ vang phú cường
Thì ta phải cứu quê hương
Vùng lên mà chọn con đường quang vinh
Nếu mình không tự cứu mình
Thì ai có thể hy sinh cho nào ?
Cùng Mỹ Yên, hỡi  đồng bào
Nắm tay nhất loạt tự hào đứng lên !
Ðứng lên đạp đổ bạo quyền
Kẻo không cộng giết từng miền, từng nơi !!!
Ðừng rằng lửa cháy nhà người
Còn nhà ta sẽ là nơi an toàn
Không đâu, dân tộc Việt Nam
Ai tin cộng đã hờn oan ngập đời
Ðứng lên mà để làm người
Cộng làm ta khổ đủ rồi ...đứng lên !

Nghi Phương roi cộng vang rền
Cô đơn...đừng để Mỹ Yên một mình !!!

Ngô Minh Hằng

http://thongominhhang1.blogspot.com

*
**

THƯƠNG CA CỦA NGƯỜI TỊ NẠN
(Rất đau lòng, xin gởi bản Thương Ca này đến Ðồng Bào Việt Nam,
những người Tị Nạn VC và những người không tị nạn VC, mọi lứa tuổi,
mọi đoàn thể trên toàn thế giới.)


Vâng, Ông bảo Ông là người chống cộng
Cộng cướp non sông, cộng nhốt Ông tù
Vâng, Bà bảo, cộng kia, bày thú độc
Bọn giết người, bán nước, chẳng ai ưa !

Nghe như thế, lòng nào không ngưỡng phục
Phục con tim trung nghĩa, tấm gương ngời
Và mừng nữa, mừng quê hương tù ngục
Có những bàn tay giữ lửa cho đời ...

Nhưng rất tiếc, rất buồn vì đuốc lửa
Lắm kẻ không dùng đốt cháy xiềng gông
Mà lại lấy soi chân người, tìm vết
Sỉ nhục nhau, làm tan nát cộng đồng !

Sỉ nhục cả người bền lòng tranh đấu
Dù tháng năm, mưa nắng, đứng biểu tình
Dù ngòi bút nhắm vào bày thảo khấu
Dù lằn ranh Quốc - Cộng giữ phân minh !!!
Rồi sự việc tăng lên và lan rộng
Toà án này tốt, xấu chẳng chừa ai
Xử cả  người XƯA chết do phản phúc
Xử đến người NAY vì cộng, chạy dài !
Xử như thế có làm đời trong sạch
Hoặc làm người chán nản đặng buông trôi ?
Nhưng chắc chắn cộng mừng vì đúng cách
Nghị quyết thi hành, đập nát, khuấy hôi

Xỉ nhục người phải chăng do mình tốt
Hay ghét ghen, mặc cảm ngập trong lòng ...
Hoặc đón gió, trở cờ và đội lốt
Ðể đạt mục tiêu đánh phá cộng đồng ???

Họ là ai, trẻ hay gìa, ai biết
Chỉ biết nhìn hậu quả thấy lòng đau
Xưa  tìm Tự Do, bao nhiêu người chết
Nay có Tự Do, sao đạp nát nhàu !!!

Vâng, Ông bảo Ông là người chống cộng
Cộng cướp non sông, cộng nhốt Ông tù
Vậy, Ông hãy đồng hành cùng dân tộc
Góp bàn tay ta chung diệt quốc thù !

Vâng, Bà bảo cộng kia, bày thú độc
Bọn giết người, bán nước chẳng ai ưa
Vậy, Bà hãy ngưng đi lời hằn học
Cùng chúng tôi, mau, tố giác tội đồ !

Hãy để sử ghi tiếng hờn lịch sử
Ai tội, ai công, phản bội, trung thành
Chuyện nước Việt Nam vì đâu, bức tử
Ðã rõ ràng như ý nghĩa đấu tranh

Còn ngồi đó khoắng đục ngầu dĩ vãng
Mà đặt tên vẽ tội ích gì không
Có tránh khỏi lòng ghét, yêu, xuyên tạc ?
Lợi cho ai ? Vâng, chỉ cộng vui lòng !!!

Cộng rất vui vì có người tiếp sức
Phá rối, quăng dơ, đâm thọc, hỏa mù
Không phải tuyên truyền tốn hao tài, lực
Mà vỗ tay cười, chiến thắng cộng thu !!!

Ðây, bản thương ca buồn như tiếng khóc
Gởi chị, gởi anh khắp chốn địa cầu
Nếu thực Ông - Bà nạn nhân Việt cộng
Hãy chống cộng thù, đừng đánh lẫn nhau !

Ðừng lụi lưng nhau đường dao chí tử
Bôi mặt, tung chiêu, kể cả đòn hèn
Nghị quyết này, sao làm giùm cộng chứ ?
Ðể cộng làm, nếu thật sự anh em !!!

Vâng, nếu thực Ông - Bà yêu tổ quốc
Xót quê hương, dân tộc, trọng công bình
Thì xin hãy đấu tranh cho đại cuộc
Ðể giống nòi, sông núi được tồn vinh !

Ngô Minh Hằng


*
**


BÀI THƠ CHO CON YÊU QÚY

Chín tháng cưu mang, ba năm bú mớm
Bao công lao cho con được học hành
Mẹ chỉ mong con khôn lớn thành nhân
Là người tốt cho gia đình, xã hội

Ðã có lúc vì no con, mẹ đói
Mẹ lạnh lùng cho con ấm chiều đông
Con an vui mẹ mừng rỡ trong lòng
Con đau yếu mẹ muộn phiền lo lắng

Khi con ngủ mẹ giữ đời yên lặng
Ðể không làm kinh động giấc mơ con
Mẹ vun bồi uốn nắn nhánh cây non
Ngay từ lúc mầm xanh vừa vỡ đất

Nhìn con lớn, mẹ ơn đời vô tận
Xin ơn Trên gìn giữ bươ’c con đi
Mẹ đứng bên trời dõi bóng  huyền vi
Ðường mây rộng đại bàng con xoải cánh

Cứ thế nhé, giữ lòng mình khiêm hạnh
Cho tâm hồn trong sáng mãi như gương
Cuối trời  kia con còn một quê hương
Mà dân tộc đang trùng trùng dâu bể

Quê vẫn đợi những bàn tay tuổi trẻ
Trái tim hồng, dòng máu đỏ, thiết tha
Ðợi chân người không ngại bước xông pha
Ðể nối chí  tiền nhân, nòi hào kiệt

Gương chính khí từ ngàn xưa bất diệt
Ðã bao phen đuổi giặc cứu sơn hà
Hội nghị Diên Hồng, chiến thắng Ðống Ða
Sẽ mãi mãi thơm hương lừng kim cổ

Nếu con  nhớ, con nhắc người không  nhớ
Rằng giống nòi Hồng  Lạc Việt Nam ơi !
Hãy đứng lên, đứng thẳng để làm người
Con yêu qúy, đấy tâm tình của mẹ

Con mở thơ ra, đọc đi mà để
Biết phải làm gì cho đất nước con...


Ngô Minh Hằng

http://thongominhhang1.blogspot.com

 *
**

CÒN CHẦN CHỜ GÌ MÀ CHƯA ÐỨNG DẬY ...
(gởi về quê hương và dân tộc Việt Nam, mọi lứa tuổi,
mọi ngành, mọi giai cấp xã hội .
Xin giúp phổ biến . Tác giả  ghi ơn . )

Còn chần chờ gì mà chưa đứng dậy
Ơi gái, ơi trai, rường cột sơn hà
Ðảng dâng cộng Tàu núi sông ta đấy
Mình mất nước rồi ... em có xót xa ?...

Còn chần chờ gì anh  chưa đứng dậy
Ðảng lừa anh từ thuở vượt Trường So+n
Mấy chục năm hoà bình, anh có thấy
Ðảng gây thêm bao tang tóc căm hờn ???

Ðảng cướp các anh máu xương, tuổi trẻ
Ðảng cướp toàn dân nhà cửa ruộng vườn
Ðảng cướp quyền người của bao thế hệ
Nhưng rước Tàu vào dâng đất quê hương !!!

Còn chần chờ gì mà chưa đứng dậy
Hỡi những người  dân yêu chuộng công bình
Ðồng loạt vùng lên để cho đảng thấy
Vì giống  nòi, ta đâu ngại hy sinh !

Cho đảng biết những đòn thù của quỉ
Chẳng bao giờ nao núng được dân ta
Lòng ái quốc lưu truyền bao thế kỷ
Từng oai hùng, lẫm liệt khải hoàn ca ...

Cho đảng biết đảng đến ngày hấp hối
Triều đang dâng, nước  cuốn sẽ  tung bờ
Những ánh lửa trong từng con mắt đợi
Ðảng đủ tro than tro chỉ một  vài giờ ...

Ðã đến lúc toàn dân ta đứng dậy
Ðiểm mặt bạo quyền, cứu nước, cứu nhau
Ta  đừng lại  là ta lùi lại đấy
Lùi lại là ta lỡ mất chuyến tàu

Lỡ mất chuyến tàu là ta lỡ hết
Là khó còn cơ hội cứu đời ta
Kìa,  Tây Tạng, sống mà như đã chết
Sống đau thương không đất nước sơn hà ...

Sống nô lệ trong hờn oan tủi nhục
Trong vuốt nanh tàn bạo của quân Tàu
Cuộc sống ấy, nếu ta không muốn sống
Thì  hãy mau, ta bước với hoàn cầu !!!


Còn chần chờ gì mà chưa đứng dậy
Ðứng dậy đưa đời ra khỏi biển dâu ....

Ngô Minh Hằng

*
**

NHỮNG THỬ THÁCH TRÊN CON ÐƯỜNG TRANH ÐẤU

Thân mến gởi các chiến sĩ - quốc nội và hải ngoại - những người đã và đang dấn thân đấu tranh chống bạo quyền CS để mưu cầu cho quê hương Việt Nam không còn CS.  Riêng cho Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình, Ðiếu Cày, Nguyễn Phương Uyên, Ðinh Nguyên Kha, Ðỗ Thị Minh Hạnh, Tạ Phong Tần, Hồ Thị Bích Khương, Mục sư Nguyễn Công Chính, Lm. Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Bá Ðảng, Trương Minh Ðức, Nguyễn Chí Ðức, Nguyễn Hữu Cầu, Trần Quốc Hiền, Vi Ðức Hồi, Vũ Hùng, Nguyễn Xuân Nghĩa, Lê Văn Sóc, Nguyễn Kim Nhàn, Phạm Thanh Nghiên, Lê Quốc Quân, Huỳnh Thục Vy .................

Thay lời cảm ơn, riêng về quí chiến sĩ Lm. Nguyên Thanh, Doãn Thường, Tường Giang, Kiều Phong, Ý Nga, Chu Tất Tiến, Phạm Q. Thành, Tâm Minh, Uyên Vũ Trinh, Trần Trung Chính, Nguyễn Kim Lộc, Phù Vân, Ðỗ Quảng, Hương Saì Gòn,  Aladin Nguyễn, Vương Thục, Nguyễn Kim Khánh, Nguyễn Viết Thùy, Hùng Thế, Cao Gia, An Ðỗ, Xuân Vũ Trần Ðình Ngọc, Lê Công Truyền, Lê Quốc Tấn, Hồng Lĩnh, Trung Lĩnh,  Nguyễn Ðình Hoài Việt  và những Vị luôn đứng bên cạnh bằng hữu, yểm trợ tinh thần trong mọi chặng đường gian khó.

Ai thương nước mà không từng nhỏ lệ
Ai xót nòi mà chẳng phút ưu tư
Từ đất nước đỏ ngầu cơn hồng thủy
Từ quê hương nòi giống Việt đau nhừ

Thì có những tấm lòng luôn khắc khoải
Những con tim luôn giữ lửa Lạc Hồng
Những ngòi bút đấu tranh không biết mỏi
Những tinh thần dũng cảm cứu non song

Làm Cộng  sản đêm ngày trong run sợ
Bởi móng, nền, thành quách đã lung lay
Bởi họ biết bờ kia rồi nước vỡ
Thác muôn dòng vàng rực sắc cờ baỵ..

Ðể xóa sạch đảng độc tài thống trị
Cho  quê hương nòi giống được hồi  sinh
Ðể dựng lại một giang sơn hùng vĩ
Một nước Việt Nam dân chủ, công bình !

Nên với đảng, những người yêu đất nước
Yêu giống nòi mà nhập cuộc đấu tranh
Ðảng phải nghiến cho tan tành, suy nhược
Và bôi đen từng ý nguyện chân  thành !!!

Ở trong nước, đảng căm thù, bắt bớ
Người đấu tranh và tự tiện tù người
Nơi hải ngoại cho nằm vùng nằm ổ
Thọc gậy, hỏa mù, tặng mũ, vấy hôi..

Ðủ mọi cách đảng điên cuồng đánh phá
Ðể mong người cùng chiến tuyến ngờ nhau
Thủ đoạn ấy không có gì mới lạ
Cho những ai từng trực diện tuyến đầu


Ðảng vẫn nhắm những buồng tim lửa bỏng
Những tấm lòng sắt đá chẳng suy vi
Rồi đảng bắn những mũi tên tẩm độc
Cốt mong sao phá vỡ được thành trì !

Ðấy, thử thách trên con đường tranh đấu
Của mọi người khi dấn bước đấu tranh
Hãy cảnh giác, loại trừ phần tử xấu
Và cứ hiên ngang tiếp nhịp quân hành....

Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com

*
**

MẸ ƠI, THƯƠNG QÚA MẸ HIỀN

(Thương yêu gởi về Tổ Quốc và Đồng Bào VN tôi )

Mẹ ơi, con lại làm thơ
Và thơ con vẫn bơ vơ như đời
Đắng cay thân phận dân Hời
Con ngồi nhìn sóng trùng khơi nhớ nhà
Quê thì hun hút ngàn xa
Người ta cướp trắng, người ta gian hùng
Người ta xé nát non sông
Dâng Tàu từng khối Lạc Hồng máu xương
Con thì lưu lạc tha hương
Ba mươi năm lẻ đoạn trường từng giây
Thương quê khốn khổ đọa đầy
Xót xa nhìn mẹ hao gầy mong con
Và đau với những lòng son
Yêu quê, tù ngục héo mòn tuổi xuân
Mẹ ơi, con muốn góp phần

Dẹp loài tàn ác bất nhân hại người
Nhưng con sức mọn tài vơi
Và cô đơn qúa giữa đời cường toan
Mẹ ơi, hỡi Mẹ Việt Nam !
Bao giờ con mẹ mới làm mẹ vui ?
Bao giờ, toàn quốc, từng  người
Ghé vai trách nhiệm đáp lời núi sông
Để quê ấm lại muôn  lòng
Ngâm thơ quang phục từng dòng, tẩy oan
Để cho mẹ, Mẹ Việt Nam
Cười vui những nụ huy hoàng Rồng Tiên

Mẹ ơi ! thương qúa, mẹ hiền
Anh em vì mẹ ... ba miền .... đứng lên !!! ...

Ngô Minh Hằng

*
**
VU LAN NHỚ MẸ


(Kính dâng Hương Linh Từ Mẫu.  Tặng những bạn đồng tâm cảnh.)


Mẹ ơi mấy chục năm rồi
Mà con vẫn tưởng như hồi hôm qua
Trí con, ảnh mẹ chưa nhòa
Lòng con, tình mẹ bao la vẫn đầy
Mẹ từ cánh hạc vào mây
Con thương nhớ mẹ từng ngày, mẹ ơi
Và con tiếc quá quãng đời
Thuở con còn mẹ, đất trời hương hoa
Ấm êm ngày ngọc tháng ngà
Trong vòng tay mẹ đời là thần tiên
Thế rồi giữa buổi xuân hiền
Ðau thương, khăn trắng ai viền đầu xanh !
Tuổi hồng, mộng biếc, trôi nhanh
Mẹ ơi, mất mẹ, con thành mồ côi ...
Mẹ đi, rũ sạch lụy đời
Bỏ con lại giữa cõi người giá băng
Giữa bao dâu biển bất bằng
Giữa ngày nắng hạn giữa năm mưa cuồng
Và con, với vết tâm thương
Và quê, trong cảnh thê lương, mịt mờ
Con thì khờ khạo, ngu ngơ
Ðời thì tàn nhẫn, hững hờ, đắng cay
Xô con vào đấu trường này
Lìa quê, vỡ tổ, tan bày, bơ vơ ...
Bảy lăm, hỡi mẹ, đâu ngờ
Thương đau, con ngã với cờ, với quê !
Quê ơi, ai đã quên thề
Mẹ ơi, nhớ mẹ lại tê tái lòng !
Vẫn con và ngọn đèn chong
Làm thơ khóc mẹ giữa dòng lệ đau
Thương quê, xót mẹ, muôn sầu
Sầu cay làm tóc phai màu mẹ ơi
Mà con vẫn nợ cuộc đời
Nợ quê lấp biển, nợ lời mẹ ru
Thắp nhang, xin mẹ hộ phù
Giúp con thực hiện giấc mơ vẹn toàn
Ðể con, ngày lễ Vu Lan
Về hôn mộ mẹ giữa làn khói thơm

Ngô Minh Hằng

*
**

GIÁ TRỊ GÌ ?

(gởi những tên trí thức mà vô tri thức, tung hứng với VC, phản quê hương dân tộc)
Giá trị người không do của cải
Xe sang, nhà đẹp, lớn cơ ngơi
Nếu như người chủ tư dinh đó
Quí bạc tiền thôi, chẳng quí người
Giá trị người chẳng là học vị
Giáo sư, tiến sĩ hoặc chi chi
Nếu như tim óc không lương chính
Thiếu đạo làm người dẫn lối đi
Giá trị người phải đâu chức tước
Khi lòng không đức, dạ không nhân
Tài năng chẳng hiến cho dân nước
Mà chỉ gia đình, chỉ bản thân
Giá trị người nào do vỗ ngực
Tự khen ta tốt hoặc ta tài
Ta sao, thiên hạ đều hay cả
Vì việc ta làm giấu được ai !
Giá trị người không vì gốc rễ
Chẳng do phe đảng giúp nâng cao
Mà do tư cách, do hành động
Thể hiện nhân luân đến mức nào
Hỏi giá trị gì khi trí thức
Nói lời gian dối hại người ngay
Hợp hoà tung hứng cùng gian tặc
Vô sỉ, vô lương đến cỡ này ?
Cũng vì trí thức vô tri thức
Dân tộc bây giờ mới khổ đau
Đất nước mới vào tay lũ vẹm
Vẹm đem đất nước hiến dâng Tàu !!!

Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/

*
**

CHÁY NHÀ


Nhà có cháy mới lòi ra mặt chuột
 Loại chuột hàng hai, phản trắc, nằm vùng
 Vừa đánh trống la làng, vừa ăn cướp
 Vừa vỗ ngực mình thành tín, hiếu trung !

 Vỗ ngực khoe mình thương nhà xót nước
 Khoe đấu tranh chống cộng cứu sơn hà
 Nói thì thế nhưng làm thì trái ngược
 Không đập Hồ mà chỉ lụi Quốc Gia !

 Lụi cả những người đã nằm trong mộ
 Bằng ngôn từ xảo quyệt nhất trần gian
 Dọn tiệc xác người, tranh nhau ăn cỗ
 Quên hẳn thời nào no ấm bình an

 Quên kẻ giúp mình áo cơm, trường vở
 Sống tự do và vui vẻ học hành
 Tay có mảnh bằng, lòng liền tráo trở
 Tiếp sức cộng nô quậy nát an lành

 Nào lúc sinh viên biểu tình đốt phá
 Nào nhà tu đem Phật chặn đường đi
 Khi tổ quốc, cộng đang làm nghiêng ngả
 Thì hỏi rằng hành động ấy là chi ???

 Bốn chục năm rồi sao còn chưa ngộ
 Mà lằn ranh Quốc - Cộng vẫn mơ màng
 Dựng nên tội, đem Quốc  Gia đấu tố
 Còn cộng thù thì tô vẽ hào quang !

 Chớ vu chụp ta tấn công tôn giáo
 Ðừng đánh đồng Phật Đạo với gian tăng
 Khi che tội kẻ làm dơ nghĩa đạo
 Là đã đồng tình phá đạo, biết chăng ???

 Cũng chớ dối gian đổ thừa chế độ
 Bắt bớ tăng ni, khám xét chùa chiền
 Sao không nói lắm chùa là hang ổ
 Giấu súng, chứa người phá hoại bình yên !!!

 Sao không nói bao tăng ni giả dạng
 Mặc áo tu làm việc cộng sai làm ?
 Dung dưỡng kẻ làm ô danh đạo pháp
 Là góp công trình bức tử miền Nam !

 Là lãnh đạo, phải chu toàn trách nhiệm
 Diệt giặc thù, xây nước, giữ an dân
 Không trách lũ dâng Tàu sông núi Việt
 Ðập người bồi đất nước, có vong ân ?

 Nhà có cháy mới lòi ra mặt chuột
 Phản tặc, lật lường, vô đạo, điêu ngoa
 Vừa đánh trống mà lại vừa ăn cướp
 Hãy tu đi, đừng mãi thế, gian tà...

Ngô Minh Hằng

*
**

Lời cảm tạ của thơ

Với lời biết ơn chân thành, Nmh xin gởi đến
Những Người Quốc Gia yêu nước,
thấy chuyện bất bình, đã không ngại bị trả  thù,
bẩn mà nói lời công đạo. )

Xin cảm tạ lòng nhân từ, nghĩa hiệp
Những trái tim chính trực, trọng công bình
Đã không ngại những đòn thù nham hiểm
Nanh nhọn, vuốt dài, ác độc, đáng kinh

Mà thẳng thắn nói lên lời thiện đạo
Trừ kẻ ác tâm, bịa chuyện, hại người
Cho cánh thơ xanh trong ngày mưa bão
Vẫn mượt mà và hương sắc xinh tươi


Thời non trẻ tôi nghĩ rằng thơ phú
Là cõi mộng mơ dàn trải tâm tình
Khi khôn lớn, thấy quê đầy ác thú
Tôi lấy thơ làm vũ khí đấu tranh

Nhưng đôi lúc tôi và thơ mệt lả
Bởi quốc thù và bởi giả thân quen
Đánh phá điên cuồng muốn xô thơ ngã
Tôi thương thơ, thương kẻ phóng đòn hèn !

Thế mới biết làm thơ thôi cũng khó
Chỉ là thơ mà cũng lắm tội tình !
Huống chi là người, một người bé nhỏ
Giữa  gian hùng ác độc cõi nhân sinh !

Xin cảm tạ trên đường thơ đi đó
Có những lòng còn yêu quí tình thơ
Đã lấy lương tâm quét làn bụi đỏ
Cho cung vàng thánh thót những đường tơ

Ngô Minh Hằng

*
**

Giòng thơ, gởi người chiến hữu

Kính gởi hai nhà thơ yêu nước Kiều Phong -
Trúc Giang (Gia Cao) với lời biết ơn chân thành,
đồng thời, xin gởi đến tất cả Ðồng Bào VN
có chung lý tưởng Quốc Gia.
     
Chào bạn Kiều Phong,Trúc Giang, chiến sĩ
Có trái tim đập nhịp của sơn hà
Có ngòi bút rực can trường, chính khí
Trực diện thù, trong lửa đạn, xông pha !

Cảm tạ bài thơ, lời khen độ lượng
Quê hương ta, bổn phận chúng ta thôi !
Nhìn cộng giết dân, bán quê, phản nước
Ðâu thể cầm lòng, ngoảnh mặt, vui chơi !?


Mặc kệ họ, những hùm beo, ác thú
Những kên kên chuyên tìm rỉa xác ngườI
Những viên đạn phóng từ tòa lãnh sự
Chẳng thể làm mờ chính nghĩa anh ơi !

Ðường tranh đấu có các anh, các bạn
Thì cam go bao nữa, chẳng hề chi
Hãy tiếp tay dân ta, làm cách mạng
Cứ công bình, quang chính,  chúng ta đi !

Trân trọng

Ngô Minh Hằng

*
**

Đống Đa, Mùa Xuân Tổ Quốc

(Riêng tặng Tổ Quốc Việt Nam, Nguyễn Phương Uyên và những trang tuổi trẻ hào hùng đã, đang và sẽ đấu tranh cho một Việt Nam không Cộng Sản)

Quê hương Việt trong ngày đen tối
Bỗng những vì sao hiện giữa trời
Xiềng xích lao tù không giữ nổi
Tình yêu tổ quốc, ngọn triều khơi

Ngọn triều uất hận vì sông núi
Bị cắt dâng cho lũ cộng Tàu
Người mắng "chết đi , quân bán nước!"
Kẻ than "còn, mất Việt Nam đâu ?"


Phiên tòa oanh liệt vào hùng sử
"Tội phạm", ngây thơ một nữ sinh
Ðảng buộc tội Em là phản động
Vì Em đòi lại núi sông mình

Vì Em chống đối quân "Tàu khựa"
"Hãy cút ngay đi, lũ giặc Tàu !"
Nước Việt thì do dân Việt chủ
Sách Trời phân định đã từ lâu

Thế là đảng bắt người yêu nước
Tòa xử Em như một tội đồ
Em hỏi tòa rằng Tàu cướp nước
Ðuổi Tàu, tôi có tội gì cơ ???

Không xin giảm án. Tôi vô tội
Và muốn công minh có ở đời  !
Chống đảng thì sao là tội được ?
Ðảng thì là đảng. Ðảng mà thôi !

Ðảng không là NƯỚC, là DÂN TỘC
Chống đảng, tôi nào chống nước, dân !
Chớ đánh đồng đảng là nước nhé
Ðúng người, đúng tội, xử cho cân ...

Ôi, Phương Uyên đó người con gái
Mới có hai mươi mốt tuổi đời
Mà đã kiên cường, không sợ hãi
Làm tòa đảng nát, luật rừng tơi ...

Tôi yêu em lắm Phương Uyên ạ
Em đã là sao sáng rực trời
Em dựng gương hùng, em nhắn nhủ
Sống cho hiển hách giống nòi ơi !

Một ngày rất sớm Phương Uyên nhỉ
Nguyễn Huệ - Trưng Vương dựng lại cờ
Ngạo nghễ Ðống Ða, Xuân Tổ Quốc
Uyên ơi... Xuân biếc đã vào thơ ...

Ngô Minh Hằng

*
**

Gấm hoa giòng Quốc Sử

(Tha thiết gởi về quê hương và dân tộc Việt Nam, mọi lứa tuổi)

Này, ta hỡi, có nghe hồn nước gọi
Lời đau thương cấp bách đến vô cùng ?
Nước nhắn ta rằng Tổ Quốc dẫu chung
Nhưng trách nhiệm mỗi người, riêng, phải có !

Trách nhiệm ấy là an vui trăm họ
Là trùng tu, bảo vệ mảnh sơn hà
Ðể biên cương, nòi giống được thăng hoa
Chung nhịp bước, đồng hành cùng thế giới


Nếu chẳng may, sinh nhằm thời tăm tối
Hoặc phải khi đầy mọt nước sâu dân
Thì chớ ươn hèn, vuốt mặt, an thân
Mà quật khởi, gọi nhau cùng đứng dậy


Kià, hùng sử bốn nghìn năm còn đấy
Hưng Ðạo, Ngô Quyền, Lê Lợi, Quang Trung
Cô Bắc, Cô Giang, Bà Triệu, Bà Trưng
Khi nước biến đã can cường gánh vác

Nay sông núi rơi vào tay cộng sản
Nước hóa nhà tù, dân tộc đau thương
Chế độ phi nhân, nghiến nát luân thường
Khai thác cả từ trẻ em, phụ nữ

Ta không thể đứng nhìn. Vì danh dự
Vì quê hương, ta hỡi, đứng lên nào !
Chớ để hùng tâm, dũng chí  hư hao
Mà vùng dậy, dựng công bằng, lẽ phải !

Ta hèn yếu, người cưỡi đầu ta mãi
Các cấp công nhân đã đứng lên rồi
Hỡi trai hùng, gái đảm, tiếp tay thôi ....
Chung sức lại đòi cho ta QUYỀN SỐNG !

Ngày nào Việt Nam không còn  bóng cộng
Thì ba miền đất nước mới an vui
Hỡi Việt Nam, người mau tiếp theo người
Ðây là lúc gấm hoa, dòng quốc sử ....

Ngô Minh Hằng

*
**

Quê hương ai chẳng muốn về

 Quê hương ai chẳng muốn về thăm
Trăm nhớ ngàn thương lệ ướt đằm
Thấm cả vào thơ, từng chữ nghẹn
Lời sầu, nghĩa tủi, ý băn khoăn...

Quê hương ai chẳng muốn về thăm
Bà mẹ đường gân những vết bầm
Máu bán từng ngày khô cạn máu
Ngã vùi bên lộ buổi đầu năm

Quê hương ai chẳng muốn về thăm
Áo gấm khoe sang giữa bụi lầm
Trí tuệ khoe giầu, khoe hạnh phúc
Khoe quyền, khoe lực, chẳng khoe tâm !


Quê hương ai chẳng muốn về thăm
Em gái mười ba đã má hồng
Phủ lớp son sầu lên tuổi ngọc
Thả đời trên đỉnh ngọn cuồng phong

Quê hương ai chẳng muốn về thăm
Em bé mồ côi góc chợ nằm
Bà lão chực chờ tô nước phở
Và người khách lạ thản nhiên ăn

Quê hương ai chẳng muốn về thăm
Khi giới công nhân lệ rớt thầm
Bởi bọn cầm quyền và đám chủ
Dập vùi,  bóc lột quá  vô tâm !

Quê hương ai chẳng muốn về thăm
Nghĩa địa thành ra chỗ nhảy đầm
Ruộng lúa, vườn cây thành khách sạn
Âm sầu, dương hận đã bao năm

Quê hương ai chẳng muốn về thăm
Ôi lệ hờn đau khó thể cầm
Người lính cô đơn  ôm chiếc nạng
Bị thương thời Việt cộng xâm lăng ...

Quê hương ai chẳng muốn về thăm
Bản Giốc, Nam Quan đã nát bằm !
Hỏi có đau lòng khi đất nước
Tây Nguyên, Hoàng Ðảo ngập hờn căm ?

Quê hương ai chẳng muốn về thăm
Ngặt nỗi oan khiên chửa lấp bằng
Ðời sống dân ta đầy tủi nhục
Ta về, thấy cảnh, có vui chăng???

Ngô Minh Hằng

*
**

Gởi em, những búp măng vàng

(Thân mến tặng tuổi trẻ Việt Nam, trong và ngoài nước, những người tuổi trẻ có lòng với Tổ Quốc, có tầm nhìn và luôn ưu tư về tương lai dân tộc.)

Hỡi em, những BÚP MĂNG VÀNG
Búp Măng của giống Việt Nam quật cường
Tre già từ độ  phong sương
Cành khô lá héo theo đường thời gian
Kiếm cung mộng đã lỡ làng
Sa cơ, mất nước, bẽ bàng, đắng cay
Tha hương, tâm sự vơi đầy
Quê nhà, quang phục một ngày, vẫn mong!
Nhưng đời thì đã vào Ðông
Cậy Măng, lớp tuổi xuân hồng, đang tươi
Ðem hồn tiết tháo vá trời
Ðem lòng công chính đổi dời núi sông
Ðem tâm gạn đục khơi trong

Xua mây, cho tỏ vừng đông, mặt trời ...
Măng Vàng của Việt Nam ơi !
Nghe tre tha thiết những lời tâm thư
Kể từ năm ấy, tháng Tư
Giang sơn tổ quốc đã nhừ đau  thương
Dân đen dưới gót bạo cường
Oán thù bao cảnh vô lương, hãi hùng
Ðảng thì tàn bạo hiểm hung
Dân thì oan ức, khốn  cùng, Măng ơi !...
Mong Măng công đạo xây đời
Tự do, Dân chủ cho người Việt Nam

Ơi, Măng, những BÚP MĂNG VA`NG
Ðứng lên, đứng thẳng, hiên ngang dưới trời
Năm châu góp mặt với đời
Viết trang hùng sử, đáp lời nước non
Ðể tre, dẫu có suy mòn
Quê hương vẫn biếc vì còn có Măng ...

Ngô Minh Hằng

*
**

Hoa Trắng

(Tháng Năm, kính dâng Mẹ.
Thân tặng các bạn đồng tâm cảnh)

Áo người hoa đỏ người vui
Áo con hoa trắng ngậm ngùi phận con
Mẹ ơi ba chục năm hơn
Hoa kia mấy độ tủi hờn với hoa
Cõi trần từ mẹ lìa xa
Ðau thương, thân phận con là mồ côi
Ðưa tay hái mộng, mộng trôi
Lỡ chân vấp ngã không người dìu nâng
Hoa không làm được mùa Xuân
Trăng không làm nổi một lần sáng trăng

Ðã bao nhiêu độ tháng Năm
Nhìn người hoa đỏ con thầm lệ rơi
Ðoạn trường ai vẽ mẹ ơi
Âm dương hai cảnh, hai nơi chia lìa
Cõi tiên vội vã mẹ về
Ðường trần con mẹ não nề tiếc thương
Lòng con, đây, một nén hương
Ðốt lên, khói mỏng như sương, nhạt mờ ...
Nhìn bông hoa trắng bơ vơ
Mẹ ơi lệ đẵm hai bờ mắt nâu ...

Ngô Minh Hằng

*
**

Tiếng gọi Núi Sông

(Thân mến gởi các bạn trẻ Việt Nam
còn đang say ngủ trên toàn thế giới )

Hãy thức dậy, hỡi ai còn say ngủ
Và những ai lạc lối hãy quay về
Luật tiến hóa, một vòng quay đã đủ
Bạn hiền ơi, đừng mê nữa, cơn mê ....

Các bạn hỡi , gọi nhau mà thức dậy
Với niềm tin, ta quyết chí lên đường
Ðừng lãnh đạm, thờ ơ như chẳng thấy
Ðừng mơ hồ, mờ ảo giữa biên cương !


Ðã gần đủ một phần tư thế kỷ
Quê hương ta đau đớn dưới hung tàn
Dân tộc ta, bao triệu người khốn khổ
Sao đành lòng làm một kẻ bàng quan???

Hãy đứng dậy, hiên ngang như Phù Ðổng
Lấy tre ngà đuổi giặc giữ quê hương
Như Quốc Toản, giữa rừng cờ gió lộng
Thanh niên ơi! mau dũng cảm lên đường

Hãy đứng dậy, dấn thân vì đại cuộc
Cho Việt Nam sông núi được huy hoàng
Hãy nối chí tiền nhân muôn thuở trước
Ðưa giống nòi về đến bến vinh quang !

Hãy thức dậy nghe hồn trai rộn rã
Tình quê hương réo gọi ở muôn lòng
Trăm ngọn thác trào dâng về biển cả
Kíp hoàn thành sứ mạng với non sông !

Ðây tiếng gọi thiêng liêng hồn sông núi
Từ con tim vang động bốn phương trời
Hãy cùng nhau đứng lên xua bóng tối
Quê hương ta chờ ta đấy, ta ơi !!!

Ngô Minh Hằng

*
**

No comments:

Post a Comment