Cảm xúc khi nghe tin người anh hùng ÐẶNG NGỌC VIẾT đã coi thường sinh tử, chọn cho mình một hành động can trường, để cho đảng VC độc tài biết là lòng dân vô cùng oán hận và ngày tàn của đảng không xa. Bài thơ mọn này xin là một nén hương kính cẩn tiễn đưa linh hồn người anh hùng bất khuất về miền bất tử .
Khi đảng cướp đang bày mưu tính kế
Cướp đất dân vì đất chính là vàng
ÐẶNG NGỌC VIẾT như sứ trời xuống thế
Thừa lệnh trời trừ diệt bọn côn quan
Thánh đố hiểm nguy, can trường xông trận
Một mình anh mang sứ mệnh Thiên Ðình
Cho đảng biết khi lòng dân căm phẫn
Thì đêm dài tăm tối phải bình minh !
Cho đảng biết đảng gian hùng, bất chính
Thì Trời trao quyền lực xuống tay dân
Lòng dân quyết là ý Trời đã định
Ðảng phải lụn tàn vì đảng bất nhân !
ÐẶNG NGỌC VIẾT người trai hùng quả cảm
Ðã thay dân anh xử tội tà quyền
Chúng, đảng cướp ngày, từng tên tội phạm
Tội gian tham, bán nước, giết dân hiền !
ÐẶNG NGỌC VIẾT người mở đầu lịch sử
Và mở đường cho cách mạng vùng lên
Hỡi mỗi chúng ta, hãy là Thiên sứ
Mang lệnh dân mà đòi lại nhân quyền ...
ÐẶNG NGỌC VIẾT đã đi vào bất tử
Khi dâng đời cho tổ quốc hồi sinh
Nước khắc tên anh vào trang hùng sử
Tôi viết tên anh trong trái tim mình
ÐẶNG NGỌC VIẾT máu anh hùng đã đổ
Vì dấn thân trừ diệt đảng tham tàn
Nối chí anh, hỡi toàn dân, nhóm lửa
Hãy thắp lên nào NGỌN ÐUỐC VIỆT NAM !!!
Ngô Minh Hằng
*
**
TIẾC ANH, TỔ QUỐC NGẬM NGÙI
(Với tất cả tiếc thương và ngưỡng phục lòng dũng cảm, tinh thần bất khuất, bài thơ này xin được là nén hương tưởng niệm người anh hùng họ Ðặng. Chân thành chia xẻ niềm đau với gia đình anh Ðặng Ngọc Viết, với Tổ Quốc, với Ðồng Bào, những nạn nhân cộng sản tại quê hương Việt Nam yêu dấu và vô cùng đau khổ . Mong các Bạn chuyển bài thơ này đến bằng hữu của các Bạn. Tác giả xin biết ơn.)
Lòng cương trực, chí anh hùng
Một mình dũng cảm đấu cùng sói lang
Anh bình tĩnh, Anh hiên ngang
Hỏi tên, điểm mặt tham tàn, hại dân
Anh tuyên án bọn bất nhân
Và Anh xử án, lệnh thần trong tay
Đạn hờn, nức nở đạn bay
Từng tên tội phạm lăn quay, đổ nhào
Phục Anh tài rộng, trí cao
Hiểm nguy thế ấy, ra vào như chơi
Ý dân là ý của Trời
Anh đem công lý cho người chờ mong
Thi hành Thiên mệnh đã xong
Anh nào cho phép đảng còng tay Anh !
Dưới chân Phật, trên hồ xanh
Anh tìm về cõi an lành như mơ
Hai nguồn tin quá bất ngờ
Nỗi mừng chưa trọn đã mờ lệ đau
Ðồng bào ngơ ngẩn tìm nhau
Mừng vui và xót xa sầu tiếc Anh
Mừng vì tiếng súng đấu tranh
Toàn dân mong đợi, tung hoành, nổ vang
Tiếc Anh vì nước Việt Nam
Bao năm mới có một chàng Kinh Kha
Mất Anh, tiếc lắm Anh à
Anh ơi, dân tộc sơn hà cần Anh !!!
Việt Nam cần tiếng đấu tranh
Cần lòng dũng cảm nhiệt thành yêu quê
Cần người thức tỉnh cơn mê
Ðưa dòng máu đỏ trở về buồng tim
Và cần mở lối đi tìm
Con đường thoát cảnh đắm chìm đau thương
Để mà giải cứu quê hương
Cứu dân tộc Việt trên đường diệt vong...
Hồn thiêng anh đã núi sông
Xin anh phù trợ Lạc Hồng dân ta
Thành công giữ đất, giữ nhà
Liệt oanh giành lại sơn hà Việt Nam
Để quê hết cảnh bạo tàn
Để dân không mãi chết oan bao người
Tiếc Anh,Tổ Quốc ngậm ngùi
Thắp hương tưởng nhớ, lòng tôi lệ trào ....
Ngô Minh Hằng
*
**
NÓI VỚI NHAU
Ngày lên, nắng mới trong như ngọc
Thắm sắc xuân hồng, xanh gió mai
Lộc trổ tinh khôi từng nụ biếc
Rộn ràng như giục cõi lòng ai
Như đợi, như mong ngày hội lớn
Ngày mà tổ quốc được hồi sinh
Thắp lên hỡi vạn lòng son trẻ
Ánh đuốc càn khôn, lửa bất bình !
Bảy chục triệu dân chờ đợi đấy
Giang sơn một dải đã mòn trông
Mẹ ta khóc đến không còn lệ
Mong mỏi đàn con kết một lòng
Anh vì chí lớn, xin ngồi lại
Tôi cũng quên đi những tỵ hiềm
Cùng lớp đàn em, con với cháu
Chung lòng chung sức đứng vùng lên
Giá gương ta hãy cùng lau bụi
Và cố tìm ra mảnh nhiễu điều
Âu Cơ một Mẹ, Tiên Rồng cả
Xin hãy nhìn nhau với mến yêu
Tôi, lớp người đi từ buổi trước
Chẳng may gục ngã bởi cuồng phong
Những con chiến mã đầy thương tích
Nhưng lửa tin yêu vẫn rực lòng !
Mấy chục năm đầy, vong quốc hận
Vẫn mong một thuở rửa hờn sâu
Vẫn chờ em đấy, đoàn trai trẻ
Rọi ánh bình minh ấm địa cầu
Tôi vung bút thép, từng viên đạn
Nhắm thẳng tim đen, ngực giặc thù
Em đem tuổi trẻ, đem tài, đức
Quét sạch biên cương, dựng cõi bờ
Nhà ta đang cháy, ta không chữa
Ngồi đợi thì sao lửa tắt giùm ?
Nào hãy cùng nhau vầy lại cuộc
Hỡi tài Nguyễn Trãi, trí Quang Trung !
Ngô Minh Hằng
*
**
PHÚT NHIỆM MÀU
Ta sẽ đáp chuyến tàu về quê cũ
Bước chân trần đi dưới cội me xưa
Ðể tìm lại một khoảng đời bụi phủ
Một khoảng hồn khi mộng vẫn ngu ng
Ta sẽ đứng trước căn nhà ngói cổ
Ðể ngậm ngùi nhìn nắng vẽ trên sân
Khu vườn đó, đâu một thời hoa nở
Ðâu một thời môi mắt biếc giai nhân?!
Gió lộng thổi, hồn đau đôi cánh mở
Dấu yêu xưa nay là những điêu tàn
Trên nền trống, tan tành hình tượng vỡ
Ðợi người về, vạn vật sẽ trùng quang
Em vẫn ngủ trong lời nguyền phù thủy
Trong đau thương độc chất tỏa mùi men
Em có nghe độchuyển mình thế kỷ
Nhịp chân người đang bước đấy không em?
Ta sẽ thắp trăm ngàn cây bạch lạp
Ðến bên em mà hóa giải lời nguyền
Cho đất mẹ cõi đêm bừng ánh sáng
Cho nhiệm màu thiêu hủy mọi oan khiên!
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com
*
**
HƯƠNG NHÃN HƯNG YÊN
(Thân mến gởi về Hưng Yên, quê hương Việt Nam yêu dấu. Riêng tặng tất cả Quí Ðồng Hương tỉnh Hưng Yên.)
Có ai đến Hưng Yên
Thăm giùm tôi vườn nhãn
Những trái nhãn no tròn, ngọt ngào, thơm ngát
Loại nhãn tiến Vua
Tuyệt vời, đặc sản
Mưa chiều, nắng sáng
Hương nhãn len vào từng cánh phổi, buồng tim
Dưới trời xanh
Vườn nhãn đứng cười duyên
Khoe chùm quả thơm ngon căng đầy mật
Tôi yêu quê
Nên yêu từng mạch đất
Mạch đất quê hương, nơi mẹ sinh tôi, giống dân Việt Nam, kiên cường, bất khuất
Nơi cha dạy tôi biết yêu sự thật
Ðứng thẳng làm người
Tôi xa quê
Khi chưa đủ lên mười
Theo cha mẹ xuôi miền Hà Nội
Bởi làng tôi
Có những bóng ma về trong đêm tối
Bắt giết cường hào, đấu tố phú nông
Rồi một ngày
Bến Hải máu đầy sông
Vết dao cứa chia hai miền Nam Bắc!
Vì yêu Tự Do
Hơn triệu con người di cư vào Nam tránh giặc
Bỏ lại tuổi thơ
Lòng đau như cắt
Bỏ Hưng Yên, vườn nhãn ngạt ngào hương!!!
Miền Nam nắng ấm
Mong cuộc bình thường
Nhưng rồi vẫn mộng đế vương
Xâm lăng, giặc tạo chiến trường miền Nam!
Ðất bằng dậy sóng hờn oan
Quê tôi đau bởi bạo tàn cộng quân!
Và tôi lại một lần
Ði tìm miền đất hứa
Vùng đất mắt người nhìn nhau không hận thù tóe lửa
Phố phường không phải trại giam
Và lòng người không độc ác dã man
Tặng nhau toàn bánh vẽ
Tôi bỏ "thiên đàng" đi tìm trần thế
Một thiên đàng của bạo chúa không tim!
Hơn một phần hai thế kỷ
Giặc lừa mị muôn trò
Hơn một phần tư thế kỷ
Nước hoà bình, dân mất hẳn Tự Do
Hí trường san sát
Dân đói, đảng no
Xã hội mục nát
Dân phải hoan hô
Bởi dưới ách cộng nô
Con người thành công cụ
Thế giới văn minh, loài người, nghe chứ
Những nghẹn ngào nức nở tiếng dân tôị...???
Ai có đến Hưng Yên
Thăm giùm tôi vườn nhãn
Thăm lũy tre già, hàng cau xơ xác
Thăm đình làng ngói mục, rêu phong
Thăm đồng khô, thăm lạch cạn, thăm sông
Và nhắn giúp lòng tôi thương nhớ lắm
Dù hôm nay
Xa quê hương muôn dặm
Nhưng ngày mai tôi sẽ trở về!
Ngày tôi về
Toàn quốc tưng bừng thành thị, thôn quê
Dựng lá đại kỳ vàng tươi trong nắng
Quỳ trước Ðền Thờ Hùng Vương
Ôi, mừng rơi nước mắt...
Những xiềng xích, nhà tù, những bất công từ bấy lâu xiết chặt
Trong giờ địa chấn, nổ tung !!!
Bởi Việt Nam tôi muôn thuở anh hùng
Và bất khuất đã từ trong huyết quản
Kià, những Ðinh, Lý, Nguyễn, Lê, Trần
Dòng quốc sử muôn đời chói sáng
Nọ Phù Ðổng và kia Trần Quốc Toản
Những anh tài dẹp giặc, cứu giang san
Ngày tôi về
Ngày QUANG PHỤC VIỆT NAM !
Ngày đất nước sẽ không còn bóng giặc
Từng thân lúa ôm đòng đòng trĩu nặng
Cũng vươn lên vẫy cánh tay chào
Những chùm nhãn nâu hồng ươm mật trên cao
Cũng sà xuống vỗ tay cười với gió
Những chú chim non từng rụt rè, giấu mỏ
Cũng líu lo vỗ cánh vui mừng....
Ngày tôi về
Ba cõi Bắc, Nam, Trung
Trăm cái trứng nhìn nhau rưng mắt lệ
Nam chí Bắc, tìm thăm mồ tử sĩ
Ðốt tuần nhang hóa giải những oan hờn
nhan 3.jpg
Ngày tôi về
Chặng cuối ghé Hưng Yên
Ðể tìm lại hương thơm mùa nhãn chín
Tôi sẽ cầm những chùm nhãn mịn
Mời anh, mời chị, mời em
Mời đồng bào tôi ba cõi thân quen
Cùng nếm thử với tôi nhãn đầu mùa, đặc sản
Giọt lệ đợi chờ bao năm tưởng như đã cạn
(Giọt lệ Hưng Yên có hương thơm của nhãn)
Bỗng vỡ oà mừng đất nước hồi sinh
Ôi, hương nhãn Hưng Yên
Tha thiết những ân tình!!!
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com
*
**
CHÀO VĨNH BIỆT TWIN - TOWERS
(gởi về New York với tất cả tiếc thương)
Lửa cao ngất lưng trời, ôi lửa đỏ
Khói điên cuồng mù mịt, khói đen mây
Những tan nát sau kinh hoàng tiếng nổ
Bao ngàn người trong biển lửa vùi thây
Rằng phim ảnh hay là đây, sự thật
Mà hãi hùng hơn sức tưởng, hơn mơ?
Khi hoảng loạn, tiếng muôn người khóc ngất
Khi lệ rơi mà trí vẫn còn ngờ !
Hỡi Thượng Ðế, dương trần hay hoả ngục
Mà cuồng điên qủy dữ nướng thiêu người ?!
Mà khoảnh khắc ngàn sinh linh ngã gục
Mà đắm chìm trong biển lửa đầy vơi !!!
Khi thế giới đang bàng hoàng rúng động
Giận cho loài uống máu chẳng hề tanh
Thì bóng tối, có tiếng cười ác độc
Vỗ tay reo trên xương thịt tan tành ...
Hỡi ác qủy, bàn tay mi hiếu sát
Bao ngàn người vô tội chết tang thương
Niềm hạnh phúc, mộng tương lai xanh ngát
Bỗng vì mi mà tức tưởi đau buồn !
Ta đứng đó, bên bờ sông, mắt ướt
Nhìn khói bay, lửa rực giữa hung tàn
Ôi, giá phải, thân ta tan thành nước
Trả ơn người, và níu lại kỳ quan
Ơi danh tích của một thời hoa lệ
Ðang vặn mình trong ngọn lửa phi nhân
Ðang nhắc nhở người năm châu bốn bể
Cảnh giác cao, loài khát máu, hung thần
Chào vĩnh biệt... nghe đau hồn lữ thứ
Twin - Towers hình ảnh đã thân thương
Trong tình cảm của ta, người viễn xứ
Ðến nơi này nương náu, nhận Quê Hương !
Ngô Minh Hằng
*
**
NGỌN NẾN TIẾC THƯƠNG
(Ðể tưởng nhớ hàng ngàn nạn nhân ngày 11/9/2001)
Tay châm lửa, thắp vàng cây bạch lạp
Lòng nghẹn ngào, xúc động, mắt nhoà cay
Tháng Chín đây, ngày Mười Một, hôm nay
Một năm chẵn. Xin nghiêng mình tưởng nhớ
Ơi những mùa xuân giữa đời rực rỡ
Những tương lai bát ngát một màu xanh
Bỗng phút giây, mộng biếc vỡ tan tành
Trong biển lửa, bao ngàn người chới với
Có những người chồng chết không kịp trối
Mặt còn ghi bao dấu tích kinh hoàng
Có mẹ gọi con, nức nở, vội vàng
Trong điện thoại rồi tay rời điện thoại !
Có những người yêu tìm nhau tê tái
Giữa điêu tàn, còn duy nhất, bàn tay
Có những trẻ thơ lên một, lên hai
Ðôi mắt đỏ, ôm hình đi tìm mẹ !
Ôi, Nữu Ước hay A Tỳ, tận thế
Mà tro than sau tiếng nổ vang trời
Có những thây không nguyên vẹn hình người
Chết lần nữa, oan hờn trong lửa đỏ
Màu buồn thảm bao trùm lên thành phố
Lên muôn người, lên bốn cõi nhân gian
Hai toà nhà, dấu tích một kỳ quan
Của thế giới, cũng tan tành, bụi đất !
Ðây, ánh nến, hỡi những hồn oan khuất
Ở nơi nao, xin tìm lối quay về
Xin nhập vào Ngọn Nến Tiếc Thương kia
Và chứng giám cho chút lòng tưởng nhớ
Tôi vì chữ tự do, tìm đất hứa
Người vì lòng nhân đạo, mở đôi tay
Cho tôi xin chia xẻ nỗi đau này
Vì ơn nghĩa, vì tấm tình nhân loại
Vì tang tóc do bàn tay phá hoại
Thấy tóc tang, tôi thông cảm, đau buồn
Bởi Việt Nam tôi cũng đã đau thương
Và cũng bị người ta làm tan nát
Người ta cũng không nương tay tàn sát
Dân nước tôi, nhiều lắm, những người trai
Chết thảm thương khi xuân thắm còn dài
Khi mơ ước chưa hồng màu mộng chín
Thắp ngọn nến, tôi đau buồn, tưởng niệm
Bao ngàn người oan khuất, chết đau thương
Dẫu Thiên Ðàng hay Tám Hướng, Mười Phương
Thì thế giới vẫn đau lòng ghi tạc
Xin dịu nhé những đau buồn ai oán
Rồi công đền, tội trả sẽ phân minh...
Tôi ước dân tôi cũng được công bình
Bởi họ cũng chết dưới tay cuồng tặc
Xin Ngọn Nến Tiếc Thương kia, đừng tắt
Cho những hồn vô tội dịu hờn đau ....
Ngô Minh Hằng
*
**
AI ÐEM NƯỚC MẮT VÀO THU
Mỗi độ vào thu ở xứ người
Thì lòng lữ khách lại chơi vơi
Nhìn rừng lá biếc đầy hương sắc
Lại nhớ quê xưa. Lại ngậm ngùi !
Thu ở quê tôi lá cũng vàng
Mây thu lụa bạch, nắng hào quang
Lá sen ai nhuộm màu trăng sữa
Mà để hương bay nức địa đàng?
Thuở ấy đời vui chẳng hận thù
Lòng trong như thể nắng đầu thu
Sương khuya có lạc, rơi trên tóc
Cũng vọng thầm lên những diễm từ
Thuở ấy, khi thu má chớm hồng
Khi môi màu mật, mắt màu nhung
Là khi người đến và tôi đã
Tôi đã yêu người rất thủy chung!
Tình đã thăng hoa, đã tuyệt vời
Cho đời tấm tắc thật xinh đôi
Cho ta, hai trái tim đồng cảm
Ước cuộc trăm năm đến mãn đời
Nhưng đời tàn nhẫn quá, từ khi
Trăm nhánh sông chia chẳng hẹn về
Tôi khóc cho mình, cho vận nước
Tháng Tư nào tan tác phân lỵ..
Từ đấy Thu buồn bởi mất nhau
Ai đem ly biệt đến tinh cầu ?
Ai đem nước mắt vào thu để
Thu đến, hồn thu cũng đớn đau ...
Ngô Minh Hằng
*
**
THÔNG ÐIỆP CỦA THẾ KỶ 21
( Ðặc biệt, bài thơ này là lời tâm huyết, gởi đến các đảng viên mọi ngành cảnh sát, công an, quân đội, những người đang phục vụ cho đảng CSVN, tiếp tay kéo dài một chế độ phi nhân, vong bản làm suy tàn tổ quốc. Mong đồng bào tiếp tay phổ biến giúp cho. Tác giả xin biết ơn.)
Hỡi đồng bào khắp ba miền đất nước
Già trẻ, gái trai, phố xá, thôn làng
Ta không thể thờ ơ và nhu nhược
Mà phải cứu mình, cứu lấy giang san !
Hãy đứng dậy, ngẩng đầu lên, đừng sợ !
Kìa oán hờn chất ngất đã trời cao
Ðảng cướp của ta ruộng, vườn, nhà cửa
Làm đời ta bao oan ức, nghẹn ngào !!!
Ðảng làm giàu bằng mồ hôi nước mắt
Bằng cưỡi đầu và khóa miệng dân ta
Quan, Giốc, Tây Nguyên đã dâng cho giặc
Ðảng vẫn chẳng chừa biển, đảo, Hoàng Sa !!!
Ðảng giết Tự Do, Công Bằng, Tôn Giáo
Nhưng xã hội đen lại để đứng đầu !
Cướp bóc, hành hung, du côn, trở tráo
Làm quê hương đầy ai oán, buồn đau !
Ðảng đã phản chúng ta và tổ quốc
Ta phải vùng lên dẹp những bất bình
Ðấy, THÔNG ÐIỆP đã bay đi khắp nước
Từ trái tim Người Tuổi Trẻ công minh...
Này cảnh sát, này công an, quân đội
Anh có nghe tiếng thét tuổi đôi mươi ?
Anh cầm súng bắn kẻ thù chặn lối
Chớ giết đồng bào ta nhé, anh ơi !!!
Hãy quay súng bắn vào loài thú độc
Loài thú tham tàn bán nước, giết dân
Tuổi Trẻ chờ anh hát cùng dân tộc
Bản hùng ca giữ nước, diệt vô thần !
Anh hãy nhìn xem ai gây tội ác
Ai bán giang sơn, ai giết dân lành ?
Nay Tuổi Trẻ đứng lên làm cách mạng
Anh, mau về, vì chính nghĩa, đấu tranh !
Khi dân tộc, quê hương bừng thức dậy
Sao anh còn mê muội giấc cường toan
Nếu dừng lại là anh lùi lại đấy
Ðảng phỉnh lừa anh đã quá rõ ràng !
Ðảng gạt anh rằng "Ngụy nhào, Mỹ cút"
"Giải phóng dân lành, bảo vệ quê hương"
Nay, rõ nhé, đảng lạy Tàu, bán nước
Uống máu dân đen, mặt đảng đã chường !
Này, anh ạ, ánh bình minh đã rạng
Ðêm sắp tàn, tổ quốc sẽ hồi sinh
Kẻ đền tội trước toàn dân là đảng !
Mau nhé, hồi tâm kẻo thiệt chính mình
Hãy đứng lên anh, đứng cùng Tuổi Trẻ
Ðứng với đồng bào, giữ lấy quê hương
Ðừng nghe đảng, giết dân lành nữa nhé
Nước đủ nát rồi, dân đủ đau thương !!!
Ngô Minh Hằng
*
**
No comments:
Post a Comment