Sunday, February 10, 2013

Kịch Thơ: TRỐNG MÊ LINH (p.1, 2, 3, 4)



Sơ lược :
Trưng Trắc và Trưng Nhị là con gái của quan Lạc tướng huyện Mê Linh và bà Man Thiện,  tư chất thông minh, nhân hậu, đầy lòng yêu dân, yêu nước.
Năm 34, nhà Hán cử Tô Định sang làm Thái thú quận Giao Chỉ. Tô Định tham lam, tàn ác, bắt dân lên rừng tìm ngà voi, xuống biển mò ngọc trai, lòng người oán hận.  Thi Sách lúc bấy giờ là lịnh huyện Châu Diên, là con trai quan Lạc tướng và là chồng bà Trưng Trắc, thấy thế  khuyên can Tô Định. Tô Định  không nghe, bắt Thi Sách giết đi. (năm 39)

Tô Định ngày càng tàn bạo và dân chúng ngày càng cơ cực lầm  than.  Trưng Trắc quyết trả thù nhà, nợ nước.  Năm 40, Bà cùng em gái là Trưng Nhị dấy binh khởi nghĩa. Dân chúng khắp nơi hưởng ứng theo hai bà đánh quân Nam Hán. Tô Định thua phải chạy về Tàu. Hai bà lấy được 65 thành ở Lĩnh Nam và lên ngôi vua, xưng là Trưng Nữ Vương, đóng đô ở Mê Linh dựng nền độc lập, tự chủ cho nước nhà.


TRỐNG MÊ LINH
Kịch thơ - Màn 1/4 (hai cảnh)
Cảnh 1
Màn  mở. Tên lính Tàu cầm roi đứng chờ.  Từ trong hậu trường tiến ra, người vợ trẻ thổn thức khóc, tay ôm đứa con mới sanh  bước bên chồng.  Người chồng bịn rịn đặt tay lên vai vợ ái ngại:
- Mình mới sanh hãy còn non yếu quá
Tôi đi thế này lòng chẳng được yên
Nếu có chuyện gì tôi chẳng ở bên
Mà giúp đỡ những khi mình cần đến
Tên lính Tàu giơ roi hống hách:
- Đừng vẽ chuyện, có chi mà bịn rịn
Ta đã chờ mi lâu quá, biết không
Còn chị kia, sao cứ bám theo chồng
Lệnh quan đấy, ta phải làm xong việc
Chớ chống lại, roi này ta đánh chết
Chẳng tha ai, công việc tính đầu người
Ở quận này ai cũng phải đi thôi
Vợ đẻ, ở nhà, ai làm việc hộ ?
Gái cũng như trai, sanh rồi, việc nó
Nó đẻ, nó nuôi, mi biết cái gì ?
Người chồng nhìn vợ, thương cảm:
- Tội nghiệp vợ tôi yếu đuối, nhu mì
Mồ côi mẹ cha, không anh không chị
Đứa con đầu lòng hãy còn bé tí
Không bà con ai chia sẻ đỡ đần
Tôi đi rồi mưa nắng có một thân
Nhà lại quá nghèo chạy ăn từng bữa ...
Tên lính Tàu bực mình giơ roi quất vào mặt, vào đầu người chồng và quát :
- Muốn sống đi mau. Câm... Đừng nói nữa ...
Người chồng một tay đỡ đòn, một tay với về phía đứa con:
- Tội nghiệp con tôi đêm ngày thiếu sữa
Thương quá nhưng cha chẳng thể làm gì
Thấy tên lính Tàu giơ roi định đánh thêm chồng, người vợ hoảng hốt vừa khóc vừa đưa một tay xua:
- Thôi mình ơi, kìa... nó đánh...đi đi ...
Trời đã sinh voi rồi trời sinh cỏ
Chỉ tội cho con mới sanh, còn nhỏ
Chúng bắt cha đi chẳng hẹn ngày về
Em ẵm con vào ...mình hãy đi đi
Kẻo chúng đánh mình, lòng em tan nát
Người vợ bồng con lui vào hậu trường. Người chồng hét lên uất ức:
- Trời hỡi trời ...lũ người sao tàn ác
Cha đi rồi, con sống sẽ ra sao
Mình cố nuôi con, ráng khoẻ lên nào
Cố chống chọi chờ tôi về mình nhé !
Tên lính Tàu dữ dằn hăm hở nắm cổ áo kéo người chồng vào hậu trường.
Cảnh 2
Một nhóm 5,6 người dân VN, quần áo rách rưới, xốc xếch, mệt mỏi tiến ra,  một em nhỏ độ 8, 9 tuổi đứng lại, níu tay mẹ than:
-  Mẹ ơi mẹ, hai chân con đã mỏi
Và hai tay đau nhức qúa đi thôi
(em xoè hai tay trước mặt)
Này, mẹ xem, đá biển cắt tay rồi
Con đau quá và mẹ ơi, đói lắm!
Đám người dừng chân, nhìn về phía hai mẹ con ái ngại. Người mẹ một tay cầm tay con, một tay ôm vai cậu bé như vỗ về, rồi nhìn đoàn người nói như phân trần:
 -  Các bác xem, cháu tuổi vừa lên tám
Không được học hành mà phải mò trai
Theo mẹ long đong, khốn khổ miệt mài
Mà còn bị những ngọn roi tàn bạo ...
Rồi bà ôm lấy con:
- Tội nghiệp con tôi đói cơm rách áo
Bởi quân Tàu tàn ác, lũ không tim
Đày đọa dân ta bảy nổi ba chìm
Xô nước Việt vào oán hờn căm phẫn
Nhìn con khổ, lòng mẹ đau vô tận
Thương con vô cùng nước mắt mẹ rơi
Ráng đi con, thêm chút nữa con ơi
Rồi mẹ sẽ nấu cho con chén cháo
Một ông lão trong nhóm lên tiếng:
- Chúng, bọn Tàu ô, tâm chồn dạ cáo
Ác độc, bất lương, tàn nhẫn quá trời
Bắt lên rừng tìm báu vật ngà voi
Và xuống biển mò ngọc trai dâng chúng
Tôi, trọng tuổi còn bao đâu sức lực
Mà bạo tàn chúng cũng bắt tôi đi
Lúc biển sóng to, không kiếm được gì
Chúng đánh đập, cho rằng tôi biếng nhác !
Một người phụ nữ trong bọn chen vào:
- Tên Thái thú thật dã man, tàn ác
Làm cho đời dân Việt quá điêu linh
Như cháu, con thơ, góa bụa một mình
Chúng cũng bắt, không thương tình lũ trẻ
Con cháu ở nhà giao cho bà mẹ
Mẹ cháu già nua, đau ốm tối ngày
Lo cho mình bà đã yếu đôi tay
Mà nay phải chăm thêm đàn cháu bé
Cô nhìn lên trời rồi bất thần quay lại phía sau vẻ lo lắng:
- Thôi ta đi kẻo bóng chiều đã xế
Chúng đến kìa, tay chúng vẫn cầm roi
Chạy mau đi kẻo chúng đánh ta thôi
Quân tàn ác biết chi là thương xót !
Một đám quân Tàu ồn ào đi tới, tay quơ roi quất vào đám người VN đang đi dần vào hậu trường.  Tên Thái thú Tô Định tay cầm bình rượu đưa lên miệng ngửa cổ tu giọt rượu cuối cùng rồi dùng tay áo chùi miệng, tay kia cầm roi nhịp nhịp theo hướng đám người VN vừa chạy trốn, đầu gục gặc, chân ngả nghiêng xiêu đổ, giọng lè nhè:
- Đánh ! Bay đánh ! Không để cho chúng lọt
Ngà voi đâu ? ngọc quí của ta đâu ?
Hắn lại đưa bình rượu lên miệng, nhận ra hết rượu,  hắn cầm bình ruợu đưa lên ngang tai lắc lắc, khi biết chắc không còn rượu hắn nhăn mặt, quăng bình đi, tay cầm roi ngả nghiêng quất vào không khí:
- Rượu hết rồi, đây là ở nơi đâu ?
Phải có rượu. Rượu làm ta hứng thú ...
Rượu, gái, quyền uy ở trong vũ trụ
Và bạc vàng châu báu phải về ta
Ngọc quí, ngà voi bay kiếm cho ra
Bắt chúng nó, từng đầu người, dâng nạp !
Hai tên Tàu  khệ nệ bưng cặp ngà voi ra đặt trước mặt tên Thái thú, một tên cất giọng xun xoe tôn nịnh:
- Bẩm đại quan, đây cặp ngà thượng hạng
Không dấu trầy, vết nứt, đẹp vô song
Mời đại quan xem... ngài sẽ vui lòng
Nộp đúng hạn kỳ, không sai một phút
Chúng tôi phải suốt đêm ngày hối thúc
Cả tháng trời mới có đấy, xin dâng !
Tên Thái thú cúi xuống xem xét rồi vỗ nhẹ vào cặp ngà voi cười sảng khoái:
- Ha Ha Ha...Ha...Ha ...
Ồ, cặp ngà voi quả đẹp tuyệt trần
Không tì vết ...ừ, ta vừa ý lắm !
Còn ngọc trai phải to, màu phải trắng
Và phải tròn như thể những viên bi
Mỗi đứa năm cân, than thở điều gì
Roi thiên quốc cứ quất lên đầu chúng ...
Tên línhTàu tay nhịp roi, nói nịnh:
- Bẩm đại quan, thưa, đại quan nói đúng
Đập chúng nhừ, ngà ngọc phải lòi ra !!!
Nếu chúng cứng đầu ta sẽ không tha
Như quan đã chém đầu tên Thi Sách
Roi này đây, giơ cao là thượng cách
Da thịt nào không nát dưới roi ta ?!
Ha Ha Ha Ha...
Một người con gái ăn mặc diêm dúa,  hai tay bưng bình rượu đến trước mặt Tô Định
miệng cười, mắt liếc:
- Thưa đại quan, bình rượu ngát hương hoa
Tiện thiếp xin mời đại quan thưởng thức ...
Tô Định nhìn cô gái gật đầu tỏ vẻ vừa ý, hắn đưa roi cho tên tàu đứng cạnh, một tay kéo người con gái lại gần rồi ôm ngang mình cô ta, một tay đón lấy bình rượu đưa ngay lên miệng tu rồi cười man rợ.
Màn hạ cùng tiếng cười của Tô Định và tiếng reo hò phụ họa của quân Tàu.
Hết màn 1

************************************************************************************

Kịch Thơ: TRỐNG MÊ LINH (p.2, 3, 4)

Sơ lược :
Trưng Trắc và Trưng Nhị là con gái của quan Lạc tướng huyện Mê Linh và bà Man Thiện,  tư chất thông minh, nhân hậu, đầy lòng yêu dân, yêu nước.
Năm 34, nhà Hán cử Tô Định sang làm Thái thú quận Giao Chỉ. Tô Định tham lam, tàn ác, bắt dân lên rừng tìm ngà voi, xuống biển mò ngọc trai, lòng người oán hận.  Thi Sách lúc bấy giờ là lịnh huyện Châu Diên, là con trai quan Lạc tướng và là chồng bà Trưng Trắc, thấy thế  khuyên can Tô Định. Tô Định  không nghe, bắt Thi Sách giết đi. (năm 39)
Tô Định ngày càng tàn bạo và dân chúng ngày càng cơ cực lầm  than.  Trưng Trắc quyết trả thù nhà, nợ nước.  Năm 40, Bà cùng em gái là Trưng Nhị dấy binh khởi nghĩa. Dân chúng khắp nơi hưởng ứng theo hai bà đánh quân Nam Hán. Tô Định thua phải chạy về Tàu. Hai bà lấy được 65 thành ở Lĩnh Nam và lên ngôi vua, xưng là Trưng Nữ Vương, đóng đô ở Mê Linh dựng nền độc lập, tự chủ cho nước nhà.

TRỐNG MÊ LINH
Màn 2 / 4
Màn mở.  Cảnh hoa viên đêm trăng nhạt, hoa lá như thiếp ngủ dưới trăng.  Ở góc vườn, một bộ bàn ghế đơn sơ, cô tịch. Trưng Trắc ngồi một mình đưa mắt nhìn quanh buồn bã rồi bà từ từ đứng lên ngước mắt nhìn lên bầu trời mênh mông,  hai tay chắp trước ngực, giọng xót xa:
- Chàng ơi tình nghĩa vợ chồng
Bao năm gắn bó mặn nồng đôi ta
Đã cùng nguyện với sơn hà
Đuổi quân xâm lược, giữ nhà, cứu dân
Én đang vẫy gọi mùa xuân
Đuốc thiêng đang đợi lửa thần khai hoa
Kiếm cung vừa mới xông pha
Giặc kia đã rẽ chia ta muôn trùng
Tiếc chàng, một đấng anh hùng
Ngậm ngùi thương mộng kiếm cung bẽ bàng
Chàng nay ở dưới suối vàng
Lòng chưa vui chuyện giang san nước nhà
Thiếp xin tiếp bước đường xa
Thù nhà thiếp liệu, sơn hà thiếp lo
Trên đường quang phục cam go
Hồn thiêng chàng hãy giúp cho đạt thành
Trước bày Hán tặc vuốt nanh
Thành hay bại cũng thơm danh liễu đào
 Bà bước thêm vài bước, đưa mắt ưu tư nhìn cảnh vật một giây rồi thở dài và nhẹ lắc đầu ai oán:
- Vầng trăng lạnh chiếu lên chùm hoa nhỏ
In xuống thềm một bóng quá cô đơn
Trăng hỡi, tim ta sôi sục căm hờn
Và hoa hỡi, lòng ta đau đớn lắm...
Trưng Trắc ngửa hai bàn tay đưa ra và ngước nhìn trời cao :
- Trăng vẫn long lanh tỏa vàng sợi thắm
Hoa vẫn xinh tươi nở những nụ đào
Nhưng quê hương này đen tối làm sao
Trăng không đẹp, hoa nhạt nhoà hương sắc
Tất cả tan hoang trong bàn tay giặc
Dân tộc tang thương, tổ quốc đau vùi
Khắp nước lầm than tôi mọi kiếp người
Hạnh phúc ấm no chỉ là ảo mộng
Ta sẽ vì quê diệt quân tàn độc
Và vì chàng, làm rạng gái Mê Linh ....
Trưng Nhị trong võ phục tiến ra tay cầm chiếc áo choàng,  nhẹ nhàng choàng lên vai Trưng Trắc rồi cầm tay chị với tất cả thương yêu:
- Ồ...chị ở đây vắng vẻ một mình
Em tìm chị khắp nơi mà không thấy
Sương đã xuống, trời bắt đầu lạnh đấy
Chị uống trà không, em sẽ đem ra
Trưng Trắc nhẹ khoát tay từ chối. Trưng Nhị chỉ chiếc bàn:
-  Hay ta ngồi kia một chút chị nha
Một dịp tốt chị em mình tâm sự
 Trưng Trắc gật nhẹ rồi cùng Trưng Nhị song song tiến lại phía chiếc bàn.  Chờ Trưng Trắc an vị,  Trưng Nhị cầm tay chị ân cần:
- Em thấy chị suốt ngày đêm tư lự
Thương chị nhiều em ray rứt làm sao
Chị em ta cùng chia giọt máu đào
Em muốn cùng chia đau thương hận tủi
Trưng Trắc nhìn em gái, bà ve vuốt bàn tay em, mỉm cười,  tâm sự:
- Chị cảm ơn em... những lời an ủi
Như nắng xuân tươi ấm cội mai vàng
Đúng, chị buồn vì dân tộc giang san
Đang chìm đắm bởi giặc Tàu xâm lược
Tô Định dã man, tham tàn, bạo ngược
Đày đọa dân mình khổ quá em ơi
Giành với thú rừng từng chiếc ngà voi
Tranh với kình ngư những viên ngọc biển
Chị căm hận và xót xa thương tiếc
Đức lang quân chết thảm bởi quân thù
Chúng không màng lời phân giải ôn nhu
Còn tàn nhẫn giết đi người yêu nước
Chị em ta dòng anh thư đảm lược
Yêu quê hương nào kém bậc anh hùng
Chị mong em cùng rửa mối thù chung
Đứng với chị ta dựng cờ khởi nghĩa
Ta sẽ chọn nơi này làm linh địa
Ngân tiếng vàng muôn thuở Trống Mê Linh
Trưng Nhị nhiệt thành:
- Cứu nước chị ơi, là bổn phận mình
Bên cạnh chị, em xin cùng góp sức
Trưng Nhị đứng lên với hào khí một dũng tướng :
- Nhìn dân tộc bị quân Tàu áp bức
Hận thù này em đâu thể làm ngơ
Nhìn chị đau, lòng em nát từng giờ
Nên vẫn đợi một ngày vung kiếm báu
Em đã quyết và sẵn sàng chiến đấu
Không ngại nguy nàn vì nước vì dân
Bên chị em mình còn có Lê Chân
Có Thánh Thiên và Thục Nương hiệp lực
Trưng Trắc gật đầu:
-  Em nói phải, họ, những người tâm phúc
Trưng Nhị cười với chị và đưa tay về phía cổng hoa viên:
- Lê Chân ngoài kia, chị muốn mời vào
Nhân tiện, xem nàng tỏ ý ra sao...
- Ồ, rất tốt, mời Lê Chân gặp chị
Trưng Nhị nhanh nhẹn đi ra phía cổng hoa viên. Trưng Trắc đứng lên theo sau em vài bước rồi đứng nhìn theo gật đầu hài lòng nhưng vẫn mang vẻ trầm tư suy nghĩ.  Chợt nhìn thấy chùm hoa, bà đưa tay nâng niu nhè nhẹ.
 Lê Chân cũng trong võ phục theo Trưng Nhị bước vào và chắp tay thi lễ. Trưng Trắc nhìn Lê Chân mỉm cười và đưa tay chào đón:
-  Em đấy ư ? ôi, một đêm tuyệt mỹ
Ta có điều này muốn hỏi Lê Chân
Tô Định tham tàn, bức hiếp muôn dân
Khắp trong nước, oán hờn vang sông núi
Chúng ta ngồi yên nhìn đời hận tủi
Hay đứng lên để cứu nước dân nhà
Mà đứng lên thì dân có cùng ta
Quyết chiến đấu để dành quyền tự chủ
Hay sợ hãi mà cầu sinh úy tử
Em thấy thế nào nói hết ta nghe ...
Lê Chân chắp tay cung kính trả lời:
- Thưa Nương Nương tin khắp nẻo đưa về
Thì Tô Định làm muôn lòng ai oán
Phố thị nghênh ngang giặc Tàu nhiễu loạn
Vơ vét bạc tiền, đánh giết lương dân
Chốn thôn quê càng khổ sở bội phần
Sưu thuế nặng và người thành nô dịch
Dân chỉ biết cúi đầu mà tuân lịnh
Bởi không tuân mất mạng đã bao người
Tình cảnh này ta phải cứu dân thôi
Phải đứng dậy diệt trừ quân bạo ngược
Ta phải lấy về chủ quyền đất nước
Nước của ta, Tàu phải rút về Tàu
Thưa Nương Nương, dân đã quá hờn đau
Nước đã đầy và bờ thì sắp vỡ
Họ đang mong một bình minh rạng rỡ
Và sẵn lòng góp sức cứu non sông
Trưng Nhị gật đầu:
- Tốt,
Vì lòng dân là sức mạnh vô song
Một xúc tác tuyệt vời trong chiến đấu
Dân đã đau thương vì bày thảo khấu
Đã triền miên trong nô lệ đọa đày
Họ đang mong liên kết những bàn tay
Cuộc cách mạng họ cần người lãnh đạo
Phải giúp họ đứng lên đòi cơm áo
Đòi tự do hạnh phúc của con người
Hợp với lòng dân là thuận ý trời
Việc làm phải thì muôn dân sẽ phục
Lê Chân:
- Ta kêu gọi toàn dân ta hiệp lực
Đứng dưới cờ nương tử chống xâm lăng
Thì gian tham, bạo lực phải san bằng
Nước sẽ thoát cảnh giặc Tàu cai trị
Vũ khí thô sơ nhưng ta quyết chí 
Mộ quân binh khắp nước kể từ nay
Thanh nữ thanh niên tập luyện đêm ngày
Niên thiếu, cụ già giữ kho lương thực
Phải chịu đựng một thời gian cơ cực
Có gian nan thắng lợi mới hào hùng ...
Trưng Nhị gât đầu đồng ý:
Đúng ...
Mới tự hào nhìn đất nước non sông
Và hãnh diện chen vai cùng thế giới
Đã đến lúc dân tộc mình quật khởi
Dự trình kia ta cứ thế tiến hành
Tô Định tuy rằng lắm vuốt nhiều nanh
Nhưng đắm đuối trong bạc tiền sắc dục
Trên xuống dưới chỉ ngày đêm ra sức
Ăn cho ngon và vơ vét cho đầy
Ta thấy thành công nắm ở trong tay
Nếu ta có dân, có lòng, có chí.
Trưng Trắc cầm tay Lê Chân và Trưng Nhị vui mừng:
- Ôi, các em nói những lời chí lý
Xin cảm ơn Trời đã cứu dân ta
Bắt đầu mau, nối kết khắp sơn hà
Mọi tầng lớp, những nhân tài hào kiệt
Bọn xâm lăng sẽ ôm nhau mà chết
Cho ngày tàn của một lũ vô lương
Dân Việt rồi đây lấy lại quê hương
Và sống an bình tự do hạnh phúc ...
Lấy chính nghĩa ta đập tan bạo lực
Đòi chủ quyền, đòi sông núi, quê hương
Nào có nề chi dấn bước sa trường
Vì hận nước, thù nhà ta quyết chiến !
Trưng Nhị và Lê Chân đồng thanh:  Quyết chiến !!! Quyết chiến !!!
Màn hạ.

Hết màn hai
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1.blogspot.com/

****************************************************************************

TRỐNG MÊ LINH (p.3 & 4)


TRỐNG MÊ LINH

Màn 3/4
Màn mở. Cảnh một quán nước chè tươi dưới gốc cây cổ thụ cạnh bến đò. Cô hàng nước, cô Thắm,  mặc áo tứ thân màu nâu non, yếm trắng, chít khăn đen mỏ quạ đang cầm khăn lau bàn. Quán nước của cô gồm cái bàn và vài cái ghế đặt quanh. Trên bàn có mấy cái bát sành, một ấm chè tươi và một cái điếu cày.  Hai người khách bước vào quán, cô hàng cười đon đả:
- Mời bác Cả, bác Tư vào xơi nước
Khá lâu rồi hai bác chẳng ghé qua
Nước chè hôm nay ngon tuyệt bác à
Xanh mát mắt và mùi thơm dịu lắm
Bác Cả và bác Tư bước vào quán, ngồi xuống ghế, bác Cả nhìn cô hàng nước:
- Hàng quán thế nào, khá không cô Thắm
Mấy tháng nay tôi bận phải đi phu
Chúng bắt tôi vào rừng núi thâm u
Để kiếm ngà voi đem về dâng chúng
Tưởng mẹ nó được ở nhà làm lụng
Trồng cấy, tát đìa, rau quả nuôi con
Bác Cả quay sang bác Tư như phân trần.  BácTư vừa lắng nghe vừa tay thò vào túi lấy gói thuốc lào ra vê tròn rồi cẩn thận cho vào cái điếu cày. Bác Cả vẫn bùi ngùi tâm sự:
- Có đâu ngờ bị chúng bắt đi luôn
Và nó bắt mò ngọc trai dưới biển
Tôi về nhà thấy thằng Bờ con Bến
Lem luốc gầy còm tội quá đi thôi
Cho chúng tôi hai bát nước cô ơi...
Nắng... khát quá ...
Trong khi cô Thắm rót nước cho khách thì bác Tư thong thả châm lửa vào mồi thuốc lào rồi rít hột hơi dài.  
Cô Thắm đặt hai bát nước lên bàn:
- ... Xin mời hai bác ạ
Nước chè tươi mới hái ở trên nương
Vâng, hôm nay giời nắng, nóng lạ thường
Thế còn bác Tư sao không ghé quán ...?
Bác Cả cầm bát nước đưa lên miệng.   Bác Tư ngửa cổ nhả khói xong, đặt cái điếu cày lại chỗ cũ, chiêu ngụm nước chè tươi rồi thong thả trả lời cô Thắm:
- Nước chè ngon ... À, vì tôi gặp nạn
Chuyến đi rừng tháng trước ngã xưng chân
Chẳng kiếm được gì nên lũ bất nhân
Đánh một trận, nhốt tôi hai tuần lễ
Ruộng không tưới, về, lúa non khô rễ
Cuộc sống gì đem xám cả bình minh !
Quay sang bác Cả, bác Tư nhỏ giọng:
- Này, bác có nghe ở huyện Mê Linh
Nhị vị Trưng Nương phất cờ khởi nghĩa
Đất Mê Linh sẽ là nơi khởi địa
Dấy hùng binh đánh đuổi bọn tham tàn
Vận nước đến ngày thoát cảnh lầm than
Nên xuất hiện những anh hùng yêu nước
Theo tin mật mà tôi vừa nghe được
Thì Hai Bà đang triệu tập quân binh
Quận huyện các nơi tôi thấy dân mình
Nô nức lắm đi tòng quân dẹp giặc
Bác Cả gật đầu hưởng ứng:
- Thế hả bác? tôi nghe nhưng không chắc 
Và chẳng rõ ràng như bác nói đâu
Như thế là bao năm tháng nguyện cầu
Đã hiển hiện như lòng dân mơ ước
Dân Việt ta với tình yêu đất nước
Thì sẽ vì nghĩa cả đứng lên thôi
Kìa, trống Mê Linh giục giã muôn người
Bác Cả khom một bàn tay đưa lên tai nghe ngóng. Một hồi trống vang lên, tiếng loa rõ dần, ba người im lặng.
- Nghe đây ...Nghe đây ...
Thái thú Tô Định là người tàn ác, đày đọa dân ta thật là khổ sở, bắt lên rừng tìm ngà voi, xuống biển mò ngọc trai, đã thế còn sưu cao thuế nặng làm dân tình ai oán.
Thấy dân cơ cực khốn cùng, Trưng Trắc, con gái quan Lạc Tướng ở huyện Mê Linh quyết tiếp nối hoài bão của chồng là Thi Sách, bà cùng em là Trưng Nhị phất cờ khởi nghĩa chống quân xâm lược, cứu dân khỏi chốn lầm than, giành lại nền tự chủ nước nhà.
Vậy toàn dân nước Việt, già trẻ gái trai hãy lên đường tòng quân theo nhị vị Trưng Nương mà thi hành nghĩa cả,  trước là giành lại đời sống tự do no ấm cho bản thân và gia đình của mình, sau là dựng lại nền độc lập, tự chủ cho dân cho nước. ... nghe đây ...nghe đây ...
Một hồi trống vang lên sau tiếng loa.
Một thanh niên trong võ phục và một thư sinh áo dài khăn đóng bước nhanh vào quán. Hai người trẻ tuổi chắp tay chào mọi người. Bác Tư mau mắn:
- Chào hai cậu đi đâu mà vội thế
Có nghe gì từ loa gọi đấy không ?
Chàng thư sinh lễ phép:
-  Thưa chúng cháu đây đã quyết một lòng
Hiến thân mọn tài hèn cho tổ quốc
Dân khổ thế, mình ngồi yên sao được
Phải góp tay vào công cuộc đấu tranh
Để đứng lên đòi quyền sống cho mình
Đòi chính nghĩa chủ quyền cho dân tộc
Chàng quay sang chỉ vào người bạn mặc võ phục và tiếp:
- Thưa, bạn cháu đã tạm ngưng việc học
Gác bút nghiên, luyện tập để đăng trình
Nếu ta không giữ được nước của mình
Thì còn giữ được gì cho ta nữa !
Quân Hán tàn hung giết người cướp của
Chúng ngang tàng hống hách giữa quê ta
Khắp chốn, lương dân từ trẻ đến già
Phục vụ chúng trong phận hèn nô dịch
Ta đuổi giặc, trừ luôn loài phản nghịch
Những kẻ ươn hèn lạy giặc cầu vinh...
Người thanh niên mặc võ phục nối lời:
-  Thưa bác dân ta đã đủ bất bình
Như thủy triều dâng, như bờ nước vỡ
Như ngọn hỏa sơn bừng bừng phun lửa
Đã mày râu, không thể thản nhiên nhìn
Khi thấy liễu bồ mà óc mà tim
Mang chí lớn của những trang hào kiệt
Thì mộng tang bồng thì bầu nhiệt huyết
Ta hãy đem mà dựng lại sơn hà
Giang sơn này là sông núi của ta
Không ai được đến đây mà xâm phạm
Cô Thắm tán đồng:
- Vâng, rất đúng khi gặp cơn quốc nạn
Gái như trai ta phải góp tay mình
Nghe tiếng loa truyền cứu nước, cầu binh
Thiếp xin được đầu quân đi diệt giặc
Tiếng trống Mê Linh, nỗi hờn Trưng Trắc
Kiếm cung kia đâu chỉ bậc râu mày
Xin hiến quê hương trọn trái tim này
Thắm đã quyết, vậy thưa còn hai bác ?
Trong hậu trường tiếng trống lại trổi lên. Bác Cả và bác Tư nhìn nhau. Bác Tư đứng lên, nắm tay vung cao:
- Tôi cũng thế, xin tòng quân dẹp giặc
Nước điêu linh nhà, hỏi, có yên gì ?
Bác Tư đưa tay kéo bác Cả đứng lên:
- Kìa, ông anh, còn do dự điều chi
Cả cô Thắm cũng hiên ngang vùng dậy
Ta, chú bác phải đứng cùng họ đấy
Dưới ngọn cờ chính nghĩa quyết xông pha
Trước nợ non sông sau trả hận nhà
Nếu ta chẳng, giặc cùm đầu ta mãi
Bác Cả gật đầu giơ tay đồng ý:
- Bác nói đúng. Hãy vượt qua sợ hãi
Để nói lên mơ ước tự tim người
Trồng cây nào thì gặt quả ấy thôi
Kẻ gieo gió thì gặt về bão tố
Giặc sẽ nát bởi muôn dòng thịnh nộ
Bởi tinh thần bất khuất của dân ta
Cô Thắm:
-  Anh em ơi, ta quyết chí xông pha
Võ sĩ:
- Cờ đại nghĩa sẽ huy hoàng sông núi
Thư sinh:
- Ta tiến lên cùng Mê Linh trống nổi
Bác Tư:
- Mang máu hồng tim thắm dựng xây quê
Đồng thanh:
- Ta đi thôi, lòng giữ vững câu thề 
Cuộc khởi nghĩa sẽ huy hoàng chiến thắng ...
Tiếng vọng từ hậu trường:
 chiến thắng .... chiến thắng ...chiến thắng ...
Tiếng trống nổi lên và màn từ từ hạ xuống ...
Hết màn 3
Ngô Minh Hằng
http://www.youtube.com/watch?v=PseU-cLjd1E

***************************************************************************************

TRỐNG MÊ LINH (p.4/4)


Màn 4/4 (màn cuối)

Màn mở. Trong tiếng trống thúc quân của Hai Bà, một nhóm quân Tàu 5, 7 tên tả tơi giáp áo, tên cầm gươm, tên cầm gậy, tên tay không vừa chạy vừa khóc la ơi ới. Một tên té xấp, đưa tay ôm lấy chân tên bên cạnh làm tên này dừng lại. Cả bọn đứng nghỉ mệt, thở dốc. Một tên than:

- Hày, có biết ngõ nào đâu mà chạy ...
Chúng đánh mạnh ghê, tứ phía, tơi bời
Cái lày đây có lẽ tại ông chời
Ổng phạt bọn mình sang đây tàn phá...

Ngày hôm lay ngộ bị sao quả tạ
Chỉ chạy thôi mà gãy mất cái giò
Cũng tại ông chời ổng chẳng phù cho
Hán quốc, thiên triều mới thua tơi tả


Một tên mắng:


- Miệng mắm muối, nị lói chi mà lạ
Mình dân thiên triều, chúng bọn Nam Man
Mình sang đây thì mình phải làm quan
Còn bọn chúng là bày tôi, nô dịch
Lỗi là tại quan của ta,Tô Định
Chẳng đề phòng bọn nó nổi lên thôi
(giọng hoảng hốt)
Chạy mau đi, chúng đến ...chết cha dzồi ...


Quân Hai Bà tràn đến. Quân Tàu cầm cự để tìm lối thoát. Trận xáp chiến xảy ra giữa hai bên. Một tên lính Tàu bị thương ôm tay gào:


- Ông chời ơi, quân chúng sao dũng mãnh
Gươm bén ghê, nó chém trúng tay tôi
Vết chém làm tôi đau thấy ông chời
(khóc và xua tay...)
Đừng đánh nữa, ngộ hàng vô điều kiện
Máu chảy rồi nè ngộ chưa muốn chết
Chạy lối nào, chỉ ngộ chạy mau đi


Một tên lính Tàu kéo tay hắn chỉ lối chạy:


- Chạy lối này mau, đứng đó làm chi
Hay nị muốn bị chúng xin tí huyết ?


Tên kia lắc đầu rồi chạy theo đồng bọn. Quân ta đuổi theo vào hậu trường.



Một đám bại quân khác đang trên đường tẩu thoát tiến ra sân khấu, có tên bị thương được đồng bọn cõng theo, có tên  khóc la ỏm tỏi.  Cả bọn mệt, đứng lại thở. Tên đầu toán ra lịnh:


- Chạy...
Chạy mau nữa ta mới hòng thoát chết
Ta nghỉ ư ? chúng tới chém bay đầu
(tay chỉ vào trong hậu trường)
Chạy cho nhanh, hướng ấy, lối về Tàu
Đường chỉ độ hơn ngày là biên giới
Qua biên giới thì ta không phải vội
Sẽ được nghỉ ngơi, ăn uống, thuốc men
Nhưng bây giờ thì phải cố đi nghen
Ai trái lệnh là mất đầu, chém bỏ
Lệnh trên thế, nghe rõ chưa ???


Đám bại binh đồng thanh:

- Nghe rõ !!!


Đám bại binh chưa kịp chạy thì quân Hai Bà, nữ tướng Lê Chân, Thục Nương và một số nghĩa quân đuổi kịp. Thục Nương vung gươm hét:


-  Giặc ác đây rồi... đánh tơi bọn nó
Không để một tên chạy thoát về Tàu
Bay đừng mong thoát khỏi chốn này đâu
Đón lưỡi kiếm của ta, loài sâu bọ!


Thục Nương vung gươm đánh với tên đầu bọn trong khi nghĩa quân đánh xáp lá cà với đám tàn quân. Sau vài đường gươm, Thục Nương giết chết tên giặc Hán. Bọn giặc thấy tên đầu đảng chết, sợ quá, hè nhau khiêng xác chạy đi. Thục Nương chỉ tay về phía giặc  thúc quân đuổi theo:


-  Nghĩa quân mau, hãy  đuổi theo bọn nó
Vung gươm thiêng cho giặc phải tơi bời 
Để chúng không còn ôm mộng làm trời
Trên nước Việt mà tác oai tác quái !


Lê Chân đưa tay ngăn:


- Con đường ấy lối mòn lên biên ải
Lắm suối nhiều đèo rất đỗi gian nguy
Ta đến nơi chúng đã vượt biên thùy
Quân ta mệt, công trình kia rất uổng
Chúng chạy về Tàu, thôi, ta trở xuống
Cùng nghĩa quân chờ lệnh mới, thi hành
Cuộc chiến sắp tàn, núi biếc sông xanh
Sẽ vang trống Mê Linh mừng chiến thắng ..


Thục Nương gật đầu đồng ý:


- Có lý lắm, đường về bao dặm thẳng
Thôi, ta đi tung vó ngựa sa trường
Đem tuổi xanh mộng biếc đắp quê hương
Cho thỏa chí anh thư, dòng hào kiệt


Một nữ nghĩa quân vung kìếm:


- Thưa, đúng thế, vì ta nòi giống Việt
Nên rất hào hùng, gái cũng như trai
Bất khuất đường gươm dũng cảm, anh tài
Yêu dân nước quyết xây nền tự chủ

Tiếng trống nổi lên, Lê Chân giục giã:


- Trống đã vang rồi... thôi, ta đi chứ
Muôn thuở oai hùng tiếng Trống Mê Linh ...


Tiếng vọng từ hậu trường :
- Mê Linh ...Mê Linh....Mê Linh...


 Lê Chân và Thục Nương đưa quân quay trở về lối cũ.

Tiếng loa:

- Nghe đây ....nghe đây ...
Dưới ngọn cờ khởi nghĩa của Trưng Trắc và Trưng Nhị, chính nghĩa chói sáng và toàn dân già trẻ gái trai đã đoàn kết, hiệp lực với Hai Bà đứng lên đánh đuổi quân xâm lược, đập tan ách thống trị tham tàn ác độc của quân Tàu, dựng nền tự chủ ấm no cho dân, cho nước. Tướng Tàu là Thái thú Tô Định đã thua.  Quân Tàu,  lớp chết, lớp bị thương đã dắt nhau chạy trốn về cố quốc. Quân ta đã lấy lại được giang sơn bờ cõi. Dân chúng của  65 thành trì vùng Lĩnh Nam đang hát mừng chiến thắng.   Trưng Trắc và Trưng Nhị lên ngôi vua, xưng là Trưng Nữ Vương đóng đô ở huyện Mê Linh và bắt đầu công cuộc dựng xây nền độc lập, ghi dấu ngàn năm trang sử Việt bất khuất oai hùng. 

 Nghe đây ...nghe đây ...


 Trưng Trắc và Trưng Nhị trong vương phục màu vàng tay cầm kiếm tiến ra cùng quân lính giữa cờ xí trống phách tưng bừng. Hai bà oai hùng đứng bên các nữ tướng Lê Chân, Thục Nương ...Tất cả đồng ca bản  Trưng Nữ Vương, nhạc và lời Thẩm Oánh.


Trưng Nữ Vương lau phấn son mưu thù nhà
Mài gươm vang khúc toàn thắng hùng ca
Thu về giang sơn cho lừng uy gái Nam
Bầu trời Á sáng ngời ánh quang

Nợ nước phó tay người nhi nữ
Tình riêng cứu nguy cho toàn dân
Một lòng trung trinh son sắt bền
Hát Giang sóng rền

Trưng Nữ Vương dày đức cao ơn
Xin ứng linh ban phúc cho giang sơn hoà bình
Trưng Nữ Vương nước non còn đó
Giống Lạc Hồng quyết kiên lòng bồi đền non sông

Hồn quốc gia mờ phai má đào
Nhà Việt lặng buồn, rầu rĩ, sầu đau
Xui lòng nhi nữ mưu phục thù
Mê Linh ngợp trời cờ Việt sắc phô

Một hồi trống vang
Màn hạ
Ngô Minh Hằng

Ghi chú:
1- Lời bài hát "Trưng Nữ Vương" viết theo trí nhớ của tác giả, xin thứ lỗi nếu có chữ nào không đúng.
2- Tác giả hoan nghinh mọi phổ biến và trình diễn vở kịch thơ Trống Mê Linh.  Yêu cầu  không sửa đổi bất cứ chữ hay đoạn nào của vở kịch. Mọi trích dịch ghi rõ xuất xứ và tên tác giả. 

Ngô Minh Hằng

No comments:

Post a Comment