Sunday, August 11, 2013

Tho'




Thức Dậy Đi Thôi !...

(Thân mến gởi đồng bào Việt Nam, mọi lứa tuổi, mọi thành phần. Gởi những đảng viên, công an và bộ đội tiến bộ, có tầm nhìn vào thực trạng đất nước, có lòng thương xót đồng bào và  tinh thần yêu nước. Xin tất cả ACE, vì tương lai tổ quốc VN, chuyển đến thân bằng quyến thuộc của Quí Vị tại quê nhà.)
Hai mươi ba năm dưới ách độc tài
Tunisian dựng cơn bão nổi
Họ vùng lên, đập tan đời tăm tối
Giành lại cho đời hạnh phúc, bình minh

Ơi, Việt Nam, xin nhìn lại chính mình
Hơn sáu mươi năm độc tài lừa dối
Tổ quốc đau thương vẫn chờ vẫn đợi
Tiếng trống Diên Hồng giục giã lòng ai

Hỡi những Quang Trung, hồn nước u hoài
Chờ Trưng -Triệu – Nguyễn -  Lê-Trần-Ðinh-Lý
Mau lên nhé, xin chung lòng, góp trí
Gần bảy chục năm quá đủ oan hờn

Dân số nước người mười triệu hoặc hơn
Sau hăm ba năm người ta vùng dậy
Tám chục triệu, mình nhiều hơn họ đấy
Gần bảy mươi năm sao vẫn ngủ vùi ...??

Thức dậy đi nào... dân tộc tôi ơi ...
Dân Chủ Tự Do không là tặng vật !
Mà phải đấu tranh một còn, một mất
Phải lấy máu mình rửa hận cho quê !!!

Sáu mươi sáu người oanh liệt nằm kia
Họ đã chết cho quê hương họ sống
Ôi cái chết làm lòng người rúng động
Tô nghìn năm lịch sử nét huy hoàng

Cái chết anh hùng, chết ấy vinh quang
Xin kính cẩn đứng nghiêng mình ngưỡng phục
Thà chết vinh còn hơn là sống nhục
Hỡi Việt Nam ! Tổ Quốc đủ đau rồi ...

Con cháu Tiên Rồng thức dậy đi thôi
Ðừng để thẹn với người trong bốn cõi ...

Ngô Minh Hằng

*

**

Bài thơ viết mãi không thành
( Riêng cho những kẻ trí thức nhưng vô tri thức, 
mượn màu tôn giáo, phản bội quê hương dân tộc)

Bài thơ viết mãi không thành
Ngôn từ sầu tủi, ý tình xót xa
Kể từ mất nước tan nhà
Và từ vượt biển tìm ra xứ người

Thì hờn vong quốc khôn nguôi
Thương dân xót nước sống đời man khai
Trí không rộng, sức không dài
Trách ta rồi lại ai hoài thương ta
Bậm môi, nhìn lại sơn hà
Ước chi Nguyễn Huệ Kinh Kha nhập hồn
Ðâu người thao lược càn khôn
Mà loài dạ cáo tim chồn lắm ai
Nhìn sông nhìn núi u hoài
Giận ta buông súng, giận loài ác gian
Ngày đi mắt lệ hai hàng
Thề rằng về với vinh quang sơn hà
Lời thề âm vọng chưa xa
Và quê thì vẫn nhạt nhoà hờn đau
Nhưng ai lòng đã thay màu
Lên bờ đá sóng, rời tàu quăng neo
Qua sông quên chuyến đò chiều
Quên bao cảnh ngộ ngặt nghèo biển Ðông
Ấm no, mặc chuyện tang bồng
Mặc quê thét gọi, mặc đồng bào đau
Mặc hồn tổ quốc nát nhàu
Tiếp tay với giặc làm rầu thêm quê !
Hỡi ai còn nhớ câu thề
Ðứng lên mà dựng ngày về không ai ?
Cho thơ viết trọn một bài
Cảm ơn người đã quan hoài, xót quê ...

Ngô Minh Hằng

CHUYỆN LÒNG
(Thân mến gởi tất cả Đồng Bào Việt Nam của tôi 

đang lưu lạc khắp năm châu bốn biển.)


Tôi không thích gì chính trị
Nhưng quan tâm chuyện núi sông
Tôi cũng chẳng là thi sĩ
Nhưng hay viết kể chuyện lòng

Chuyện lòng của tôi buồn lắm
Từ ngày Bến Hải chia đôi
Nỗi buồn của tôi thăm thẳm
Từ đi tị nạn xứ người

Bao nhiêu năm qua mài miệt
Máu hòa với mực viết thơ
Cầu xin cho dân nước Việt
Quê hương vàng lại màu cờ

Quê tôi, giặc từ Bến Hải
Tấn công, xâm lược miền Nam
Mậu Thân, giặc tung lưỡi hái
Giết dân ác độc, bạo tàn

Giặc nhờ Nga – Tàu tiếp sức
Bảy Lăm chiếm trọn miền Nam
Rồi đặt gông xiềng áp bức
Dân tôi oan khổ kinh hoàng !!!

Giặc dựng nhà tù khắp nước
Người tù đói, lạnh, hờn, đau
Quân Cán miền Nam buổi trước
Tù miền núi độc rừng sâu

Giặc làm đỏ ngàu xã hội
Đỏ từ cơ cấu học đường
Lịch sử dạy điều gian dối
Phá tan đạo nghĩa, kỷ cương

Bao người dân lành vượt biển
Bỏ quê, tìm bến Tự Do
Có người đi mà không đến
Có người chết lúc lên bờ …

Ba mươi mấy năm, đảng trị
Thiếu niên trộm cướp, bụi đời
Nữ sinh kiêm nghề gái gọi
Trẻ em bới rác cầm hơi …

Đảng tạo cả ra người mẹ
Bán trinh con gái vì tiền
Sơ sinh, chân con cha bẻ
Đặng ăn xin bởi tật nguyền

Cụ già, còng lưng, bạc tóc
Chưa vơi dòng lệ oan hờn
Thiếu nữ phơi vàng phô ngọc
Cho người chọn lựa đông hơn

Ba mươi mấy năm đảng trị
Dân tôi thành ngựa, thành trâu
Mạng dân đảng coi bé tí
Đất quê, đảng cắt dâng Tàu !

Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Có người quên nhục quốc vong
Tiếp tay cho loài thảo khấu
Cam tâm bôi mặt, thay lòng …

Để thành những tên bội phản
A dua với bọn nằm vùng
Làm người hiền lương ngao ngán
Bởi trò chụp mũ, đâm lưng

Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Lắm người đã chẳng cùng nhau
Chung lòng làm nên bó đũa
Lại gây bao cảnh ưu sầu

Thấy cộng thì run, thì khiếp
Thấy người chống cộng thì phang
Tung ra đủ đòn khốc liệt
Vỗ tay, cộng vững ngai vàng !

Đấy, chuyện lòng tôi là thế
Buồn này, ai xẻ cùng không ???
Cảm ơn người nghe tôi kể
Nghe rồi, thương nhé, non sông !

Phục hưng, đó là bổn phận
Mà ta phải có với quê
Đừng quên đảng đang hiến đất
Đừng quên dân tộc ê chề …

Hãy xin tuốt gươm trung chính
Cho quê hết cảnh hờn đau
Hãy xin giữ lòng kiên định
Cho ta còn ngẩng cao đầu !!!

 Ngô Minh Hằng

~O~

Đường chiều

(Gởi đồng bào VN, những người tị nạn CSVN mà không tị nạn.)

Mỗi buổi chiều tôi vẫn có thói quen
Hay tản bộ loanh quanh vùng tôi ở
Đi trọn một vòng trên con đường nhỏ
Tôi thường gặp vài ánh mắt tươi vui

Họ, những người dân bản xứ, nhìn tôi
Kèm một nụ cười thân tình, vui vẻ
Một nụ cười thôi sao màu nhiệm thế
Tôi thấy hân hoan suốt quãng đường chiều


Có thật tình người còn đó thương yêu
Sao một số lòng dường như khánh kiệt ...?
Chẳng lẽ từ khi rời xa xứ Việt
Những nụ cười kia vắng giữa đồng bào ?

Để thay vào là những nỗi hư hao
Những miếng xé như chừng không thể vá
Cùng một bọc mà vô cùng xa lạ
Mà lòng dao tay súng hận thù nhau

Nghĩ mà buồn tình trăm trứng biết bao
Ngàn dấu hỏi vẫn đau lời giải thích
Giải thích thế nào căn nguyên thù nghịch?
Sao một mẹ gà, con lại đá nhau ?!

Sao chung một giàn dây bí dây bầu
Mà bầu đang tâm vu oan cho bí
Có phải cộng đã tham tàn thống trị
Gieo hờn căm nên băng hoại tình người ???

Cộng đã dã man giết hại ta rồi
Sao ta giết nốt tình thương dân tộc
Đi với cộng và nuốt tươi nòi giống
Quăng lương tâm, quăng đạo lý, quăng tình ?!

Tiếc quá ngày xưa một thuở thanh bình
Tiếc cả lúc quê hương còn chinh chiến
Tình dân tộc sao ngọt ngào tha thiết
Những nụ cười hiền ăm ắp yêu thương

Trong chín năm trời đất nước quê hương
Miền Nam sống trong thanh bình hạnh phúc
Trẻ như già mọi người đều gắng sức
Học và làm, đời đẹp một màu xanh

Năm Bảy Mươi Lăm tưởng hết chiến tranh
Nam Trung Bắc sẽ cùng nhau đoàn kết
Nhưng hỡi ơi, vẫn  tù đầy chém giết
Miệng hợp hòa lòng ngun ngút hờn căm

Tị nạn xứ người đã mấy chục năm
Vẫn tôn giáo ngụy trang màu  tổ quốc !
Miệng nam mô, lòng gian hùng mưu chước
Ôi, quê hương, đổ máu đến bao giờ !!!

Nhìn lũ ma đầu đã muốn làm ngơ
Ngặt tổ quốc, làm sao tôi quên được ...
Cộng bất nhân, chúng giết dân bán nước
Nhưng cớ gì trí thức tự ô danh ?!

Đường chiều hôm nay tôi lại loanh quanh
Cười đáp lễ một đôi người bản xứ
Nhưng không thấy vui mà đầy tư lự
Tiếc nụ cười xưa, tiếc nghĩa đồn
g bào ...!!!


Ngô Minh Hằng


 http://thongominhhang1.blogspot.com/

~O~
Bộc bạch

Nói thẳng nhiều khi cũng thấy phiền
Thấy phiền rồi thẳng bảo là ... nghiêng ?
Nghiêng ư? chẳng thể , vì không thật !
Mà thật thì mang lắm lụy phiền !
Phiền lụy, có chi bằng ... lội ngược ?
Hân hoan, bởi thế phải ... đi nghiêng ?
Thôi thì đành vậy, trời sinh tính
Bộc bạch tình quê, mặc kẻ phiền !

Ngô Minh Hằng

~o~

Đọc câu thơ thấy não nùng

"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Thương cho sông núi Lạc Hồng
Vì bày tặc tử, núi sông tan tành !
Bởi lòng mê chức, mê danh
Lắm tên núp áo tu hành quậy tung
Dẫn đường cho cộng tàn hung
Chui vào tôn giáo, đâm lưng chính quyền
Làm cho đạo pháp ngả nghiêng
Làm cho dân nước oan khiên khốn cùng
*
 "Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Một bày buôn núi bán sông
Xem thường đạo lý, tổ tông, giống nòi
Phản vua đoạt chức cướp ngôi
Chia nhau tiền thưởng giết người, giàu không ?
Nỡ đem xương máu Lạc Hồng
Dã tâm đổi lấy vài đồng đô la ....
Rồi đem đất nước sơn hà
Dâng cho Việt cộng, có là bất lương ???
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Bảy Lăm, mất nước, hãi hùng
Vội vàng trốn cộng, vượt trùng, ra đi
Lắm người thù ấy, thề ghi
Ghi xong vội tẩy chi li mọi lời
Cộng nay thay đổi lắm rồi
Mau về thăm để hưởng đời hương hoa
Xá chi còn - mất sơn hà
Xá chi dân tộc nhạt nhòa oan khiên !
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Từ ngày cộng chiếm núi sông
Chạy ra hải ngoại những ông hợp hòa
Nói thì yêu nước thương nhà
Làm thì thù ghét Quốc Gia cạn cùng ...
Trong nước cộng đánh trống tùng
Ngoài này chuông mõ vội tung nhịp nhàng  
Nam mô trong đỏ ngoài vàng
Nhưng là Cư Sĩ thì làng ... thua thôi !
Những ông cư sĩ tuyệt vời
Ăn không nói có hơn người thế gian !!!
Tay gõ mõ, tay thắp nhang
Mồm vu cáo tội người oan dưới mồ
Góp tay đập nát cơ đồ
Mà ông vẫn mãi nam mô chưa ngừng !
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Đọc câu thơ thấy não nùng
Xót người Quốc Sĩ khôn ngưng giọt sầu ...


Ngô Minh Hằng

~O~


CHUYỆN LÒNG

(Thân mến gởi tất cả Đồng Bào Việt Nam của tôi 
đang lưu lạc khắp năm châu bốn biển.)

Tôi không thích gì chính trị
Nhưng quan tâm chuyện núi sông
Tôi cũng chẳng là thi sĩ
Nhưng hay viết kể chuyện lòng

Chuyện lòng của tôi buồn lắm
Từ ngày Bến Hải chia đôi
Nỗi buồn của tôi thăm thẳm
Từ đi tị nạn xứ người

Bao nhiêu năm qua mài miệt
Máu hòa với mực viết thơ
Cầu xin cho dân nước Việt
Quê hương vàng lại màu cờ

Quê tôi, giặc từ Bến Hải
Tấn công, xâm lược miền Nam
Mậu Thân, giặc tung lưỡi hái
Giết dân ác độc, bạo tàn

Giặc nhờ Nga – Tàu tiếp sức
Bảy Lăm chiếm trọn miền Nam
Rồi đặt gông xiềng áp bức
Dân tôi oan khổ kinh hoàng !!!

Giặc dựng nhà tù khắp nước
Người tù đói, lạnh, hờn, đau
Quân Cán miền Nam buổi trước
Tù miền núi độc rừng sâu

Giặc làm đỏ ngàu xã hội
Đỏ từ cơ cấu học đường
Lịch sử dạy điều gian dối
Phá tan đạo nghĩa, kỷ cương

Bao người dân lành vượt biển
Bỏ quê, tìm bến Tự Do
Có người đi mà không đến
Có người chết lúc lên bờ …

Ba mươi mấy năm, đảng trị
Thiếu niên trộm cướp, bụi đời
Nữ sinh kiêm nghề gái gọi
Trẻ em bới rác cầm hơi …

Đảng tạo cả ra người mẹ
Bán trinh con gái vì tiền
Sơ sinh, chân con cha bẻ
Đặng ăn xin bởi tật nguyền

Cụ già, còng lưng, bạc tóc
Chưa vơi dòng lệ oan hờn
Thiếu nữ phơi vàng phô ngọc
Cho người chọn lựa đông hơn

Ba mươi mấy năm đảng trị
Dân tôi thành ngựa, thành trâu
Mạng dân đảng coi bé tí
Đất quê, đảng cắt dâng Tàu !

Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Có người quên nhục quốc vong
Tiếp tay cho loài thảo khấu
Cam tâm bôi mặt, thay lòng …

Để thành những tên bội phản
A dua với bọn nằm vùng
Làm người hiền lương ngao ngán
Bởi trò chụp mũ, đâm lưng

Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Lắm người đã chẳng cùng nhau
Chung lòng làm nên bó đũa
Lại gây bao cảnh ưu sầu

Thấy cộng thì run, thì khiếp
Thấy người chống cộng thì phang
Tung ra đủ đòn khốc liệt
Vỗ tay, cộng vững ngai vàng !

Đấy, chuyện lòng tôi là thế
Buồn này, ai xẻ cùng không ???
Cảm ơn người nghe tôi kể
Nghe rồi, thương nhé, non sông !

Phục hưng, đó là bổn phận
Mà ta phải có với quê
Đừng quên đảng đang hiến đất
Đừng quên dân tộc ê chề …

Hãy xin tuốt gươm trung chính
Cho quê hết cảnh hờn đau
Hãy xin gi
ữ lòng kiên định
Cho ta còn ngẩng cao đầu !!!


 Ngô Minh Hằng

~O~

Ngọn lửa soi đời


Xin ghi chú :  Bà Đặng Thị Kim Liêng tự mình đến trước cơ quan công quyền Vc, không cần ai dìu đi. Bà tự tẩm xăng, tự chậm lửa, không cần người làm thế. Bà tự thiêu để chống lại bạo quyền Vc đã ĐÀN ÁP, BẤT CÔNG, CÓ THỰC không chỉ với một gia đình Bà mà với cả toàn dân tộc Việt Nam. Hành động của Bà thật hào hùng, mục đích của Bà rất quang minh. Bà đã chết cho nỗi đau thương của dân tộc Việt Nam.  Đây mới là vị Bồ Tát.

https://soundcloud.com/mp3-tintuc/vrns-t-m-hi-u-c-i-ch-t-u-n-kh


NGỌN LỬA SOI ĐỜI
Bài thơ này xin được là nén hương chân thành tiễn đưa Hương Linh Bà ĐẶNG THỊ KIM LIÊNG, thân mẫu của cô Tạ Phong Tần đang bị nhà cầm quyền Việt Cộng tại Việt Nam giam cầm vì cô đã chống đối sự bất công và đàn áp dã man người dân trong nước của nhà nước VC. Khi cô bị nhốt tù thì mẹ cô, Bà ĐẶNG THỊ KIM LIÊNG bị nhà cầm quyền Việt cộng bắt phải tố buộc tội con Bà là chống đối, âm mưu cùng bọn phản động lật đổ chính quyền. Bà thấy đó là điều vu chụp, gian ngoa nên từ chối, do đó, nhà cầm quyền Việt cộng dùng mọi thủ đoạn áp chế Bà . Không chịu nổi sự tàn ác của VC, ngày thứ Hai, ngày 30/7/2012 quá phẫn uất, Bà đã tự thiêu tại Bạc Liêu, ngay trước cơ quan công quyền Việt cộng.


Việt Nam dân tộc tôi ơi
Khổ chưa, lửa lại thiêu người. Tang thương !!!

Dân lại chết bởi phường gian ác
Chết đen thui, cháy xám mặt mày !
Hỡi Trời ! Người chết xưa nay
Mấy ai chết thảm thế này: Lửa Thiêu !!!

Chết một cách không nhiều người chết
Chết đau thương, thảm thiết, đắng cay
Cớ sao dân chết kiểu này ?
Tại dân ? Không đúng ! Tại tay ác quyền !

Con, đảng nhốt liên miên ngục tối
Tội gì ư ??? Thưa tội YÊU QUÊ !
Thấy dân thấy nước ê chề
Nước thì hẹp lại, dân thì tang thương

Người con ấy can trường phản đối
Đảng nói là trọng tội, đảng giam !
Giam con, đảng lại dã man
Bắt người mẹ phải tố oan con mình !!!

Mẹ không tố, điêu linh đời mẹ
Đảng bất nhân bức chế đủ điều
Cuối cùng, mẹ chết lửa thiêu
Hỡi ơi ... nỗi chết qúa nhiều hờn oan !!!

Cái chết ấy gọi toàn dân nước
Hãy vùng lên dựng cuộc công bình
Trước là cứu chính đời mình
Sau là con cháu, gia đình, làng thôn

Ta cúi mặt, đảng chôn ta đấy
Hãy ngẩng đầu để thấy giang sơn
Vung tay đập nát oan hờn
Mà đưa tổ quốc qua cơn ba đào

Khêu ngọn lửa cho cao, cho tỏ
Để gian hùng không chỗ dung thân
Nếu không, nước Việt, toàn dân
Khác gì cảnh Tạ Phong Tần - Kim Liêng !

            ***

Sống khôn, Chị thác càng thiêng
Cầu xin Chị giúp con Tiên cháu Rồng
Lấy về bờ cõi non sông
Và đưa dân tộc thoát vòng tang thương
Đau lòng, tôi thắp nén hương
Chia cùng Chị khúc đoạn trường thế gian
Chị ơi, ngày nước Việt Nam
Không còn giặc cộng sẽ làm Chị vui
Cảm ơn ngọn lửa soi đời
Lửa kia sẽ mãi sáng ngời, thiên thu....



Ngô Minh Hằng

~O~

Giặc đã vô nhà

BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI BỐN
(GIẶC ĐÃ VÔ NHÀ)

Trước thực thể Việt Cộng bán từng phần đất nước VN cho Tàu cộng và viễn ảnh nô lệ giặc Tàu trong tương lai không xa lắm,  bài thơ là lời giục giã, nhắn gởi đồng bào Việt Nam, mọi lứa tuổi, mọi giai tầng quốc nội và hải ngoại,  người trong đứng lên kẻ ngoài hỗ trợ để cùng lật đổ tập đoàn tư bản đỏ,  bán nước, giết dân, lấy về từng tấc đất mà ông cha dựng xây bằng xương máu.  Giờ lịch sử đã điểm, tổ quốc đang lâm nguy,  xin tất cả con dân VN hãy ngoan cường cùng nhau làm bổn phận mình, đáp lời sông núi mà núi sông đã bao năm thất thanh kêu gọi... Nhờ các bạn phổ biến đến bằng hữu của các bạn giúp cho. Tác giả xin biết ơn)


Đất nước Việt Nam sắp mất cho Tàu
Do Việt cộng hiến dâng và đổi chác
Tổ quốc lâm nguy chờ ta cứu nạn
Hỡi đồng bào! đuốc lửa thắp lên thôi !!! ...
Tàu giết ngư dân, Tàu chiếm biển khơi
Đảng cúi mặt, đớn hèn, không phản đối
Nhưng với dân đảng hung tàn phách lối
Xiết cổ, cưỡi đầu, khủng bố, gian manh
Để được giàu sang đảng cướp dân lành
Cướp đất, cướp nhà, cướp tiền, cướp mạng
Gần thế kỷ, đảng gian tham tàn ác
Dân biểu tình, kiện cáo chỉ hoài công
Ai xót xa đi đòi lại ruộng đồng
Đòi xóm ngõ, đòi thôn làng, nhà đất
Đòi lại cuộc đời hiền lương chơn chất
Đều bị tù đầy, vu tội, giết oan
Ta nắm tay nào... dân tộc Việt Nam ...
Dù lấy máu để viết thành hùng sử !
Dù cho đảng là sài lang, thú dữ
Là qủi là ma, chẳng phải là người
Ta cũng phải làm bổn phận ta thôi
Không để đảng coi ta như loài vật
Máu thịt ông cha trong từng mạch đất
Thì đảng kia không được bán dâng Tàu !
Ta đứng lên rồi bốn biển năm châu
Thấy việc phải sẽ tiếp tay, góp sức
Nếu sợ chết cúi đầu im, chịu nhục
Có người ngoài tốt bụng cứu ta sao ?!
Đảng bây giờ như trái chín cành cao 
Một cơn gió là trái kia sẽ rụng
Hãy là gió ... hỡi ba miền ... gió lộng...
Cuốn phăng đi ác độc cứu nguy đời
Lòng dân bây giờ như sóng biển khơi
Sóng sẽ đắm những con tàu sai hướng
Gần thế kỷ dài đảng gây nghiệp chướng
Nay chỉ là nhân quả trả vay thôi !
Nào, hãy vùng lên tám chục triệu người
Cho đảng biết dân không còn sợ đảng
Đảng tàn bạo, ta phải làm cách mạng
Đòi công bằng, hạnh phúc của đời ta ..
Hỡi những ai phục vụ đảng gian tà
Mà lầm lẫn tưởng rằng mình yêu nước
Một dạ trung thành với loài bạo ngược
Hy sinh mình giúp đảng cướp miền Nam
Cướp miền Nam rồi đảng bán giang san
Xem dân chúng như những tên thù địch
Đảng dùng công an, đảng dùng người lính
Bảo vệ đảng quyền, khủng bố dân đen
Quân đội ơi, các anh nghĩ mà xem
Đã có bao người như chanh hết nước ?
Hãy quay súng mà dẹp bày phản quốc
Bọn giết dân lành, bán đất ông cha
Hỡi những người đắm đuối bả vinh hoa
Đang mông muội quên nỗi hờn vong quốc
Hãy tỉnh thức góp tay vào đại cuộc
Cho đời sống mình ý nghĩa thanh cao
Nếu chết đi, thì hãy chết tự hào
Mà có sống cũng không là sống nhục
Để oanh liệt, để vẻ vang nòi giống
Vì nước ta, ta giữ đuợc chủ quyền !
Hỡi những người mang dòng máu Rồng Tiên
Nhưng lầm lạc bán linh hồn cho giặc
Tiếp tay cộng làm những điều phản trắc
Nói những lời vô đạo nghĩa nhân luân
Đừng mộng du, tỉnh nhé để dừng chân
Để nhận rõ đâu là đường chánh đạo
Chớ như vẹm mà tuyên truyền dối láo
Kẻo phạm vào điều vọng ngữ ngoa ngôn
Đất nước chúng ta đã quá đau buồn
Không cần nữa những bới lông tìm vết
Bắn vào nhau hoặc giết người đã chết
Đó chính là nghị quyết cộng đưa ra
Dùng công tâm mà nhận định gian tà
Đất nước đang cần anh hùng hào kiệt
Này bụi tre ngà, này gương dũng liệt
Này ngựa thần, kiếm báu vẫn chờ ai
Tổ quốc lâm nguy và chẳng còn dài
Không cứu kịp sẽ vào tay Tàu cộng
Thì lúc đó sẽ nhục nhằn mà sống
Sống tủi, sống hèn, sống kiếp vong nô
Thôi, hãy cùng nhau cứu lấy cơ đồ
Bỏ qua tất những bất bình dị biệt
Bọn bán nước ta phải trừ, phải diệt
Để lũ cộng Tàu mất chỗ dung thân
Để những bán mua ký kết bất nhân
Vô giá trị với toàn dân nước Việt
Tàu phải về Tàu, cút cho bằng hết
Như thuở nào Hưng Đạo phá quân Nguyên
Như thuở nào Nguyễn Huệ đã chinh yên
Chục vạn quân Thanh không còn mảnh giáp
Như nữ anh hùng lưỡi gươm Trưng Trắc
Đã ướp trang sử Việt lẫy lừng hương
Ta phải đứng lên, oanh liệt, quật cường
Nếu không muốn đảng đem ta mà nướng
Nếu không muốn ngày mai rồi Bắc thuộc
Thì mau lên, đứng dậy, cứu sơn hà !
Ta cứu sơn hà là cứu chính ta
Cứu con cháu ra khỏi đời nô lệ
Nhanh lên nhé kẻo đau lòng dâu bể
Đảng bất nhân đang rước giặc vô nhà ....
 Ngô Minh Hằng
http://nhungbantruongca.blogspot.com/

~o~

Nổi lòng một người tỵ nạn

(Bài thơ này là lời dàn trải nỗi lòng của một người tị nạn VC khi thấy sự trở mặt thay lòng của một số người đã một thời hưởng ân huệ của Quốc Gia và có kẻ đã từng bị Vc nhốt tù. Nay, ngoa ngôn vọng ngữ, dùng tôn giáo để gây chia rẽ và tấn công người QG....) 

Chưa bao giờ ta buồn như hôm nay
Hồn ta đau nhừ vì trời đen mây
Khi quê còn kia đau thương oan hờn
Mà người thay tình, buồn nào buồn hơn...

Người quay lưng đi quên hờn non sông
Quên nòi Rồng Tiên, thay tim, thay lòng
Quên ngày lao tù chua cay đơn côi
Quên mồ anh em vùi nông triền đồi 

Quay lưng, người làm đời thêm tai ương
Quay lưng người làm quê thêm đau buồn
Và ngày về thêm xa xôi thê lương
Dừng chân người ơi ... Người đi lầm đường !!!

Dừng chân người ơi, nghe không... dân đau ...
Dừng chân mà nghe, nghe không... quê sầu ...
Người ơi, này người, còn chăng con tim ?
Sao người làm đời tang thương dài thêm ??

Ta nhìn nhân tình mà lòng ta đau
Người đừng quên nhe, ai gieo cơ cầu
Thì rồi không xa hờn oan mình gây
Đi theo mình thôi ngay trong đời này

Trời cao xanh ơi, đây lời cầu xin
Thương cho dân Nam, người dân hòa hiền
Ban lòng công bằng, trung thành, yêu thương
Cho niềm tin về hồi sinh quê hương ...


Ngô Minh Hằng

http://thongominhhang1.blogspot.com/ 
Bài thơ viết mãi không thành
( Riêng cho những kẻ trí thức nhưng vô tri thức, 
mượn màu tôn giáo, phản bội quê hương dân tộc)

Bài thơ viết mãi không thành
Ngôn từ sầu tủi, ý tình xót xa
Kể từ mất nước tan nhà
Và từ vượt biển tìm ra xứ người

Thì hờn vong quốc khôn nguôi
Thương dân xót nước sống đời man khai
Trí không rộng, sức không dài
Trách ta rồi lại ai hoài thương ta
Bậm môi, nhìn lại sơn hà
Ước chi Nguyễn Huệ Kinh Kha nhập hồn
Ðâu người thao lược càn khôn
Mà loài dạ cáo tim chồn lắm ai
Nhìn sông nhìn núi u hoài
Giận ta buông súng, giận loài ác gian
Ngày đi mắt lệ hai hàng
Thề rằng về với vinh quang sơn hà
Lời thề âm vọng chưa xa
Và quê thì vẫn nhạt nhoà hờn đau
Nhưng ai lòng đã thay màu
Lên bờ đá sóng, rời tàu quăng neo
Qua sông quên chuyến đò chiều
Quên bao cảnh ngộ ngặt nghèo biển Ðông
Ấm no, mặc chuyện tang bồng
Mặc quê thét gọi, mặc đồng bào đau
Mặc hồn tổ quốc nát nhàu
Tiếp tay với giặc làm rầu thêm quê !
Hỡi ai còn nhớ câu thề
Ðứng lên mà dựng ngày về không ai ?
Cho thơ viết trọn một bài
Cảm ơn người đã quan hoài, xót quê ...

Ngô Minh Hằng

CHUYỆN LÒNG
(Thân mến gởi tất cả Đồng Bào Việt Nam của tôi 

đang lưu lạc khắp năm châu bốn biển.)


Tôi không thích gì chính trị
Nhưng quan tâm chuyện núi sông
Tôi cũng chẳng là thi sĩ
Nhưng hay viết kể chuyện lòng

Chuyện lòng của tôi buồn lắm
Từ ngày Bến Hải chia đôi
Nỗi buồn của tôi thăm thẳm
Từ đi tị nạn xứ người

Bao nhiêu năm qua mài miệt
Máu hòa với mực viết thơ
Cầu xin cho dân nước Việt
Quê hương vàng lại màu cờ

Quê tôi, giặc từ Bến Hải
Tấn công, xâm lược miền Nam
Mậu Thân, giặc tung lưỡi hái
Giết dân ác độc, bạo tàn

Giặc nhờ Nga – Tàu tiếp sức
Bảy Lăm chiếm trọn miền Nam
Rồi đặt gông xiềng áp bức
Dân tôi oan khổ kinh hoàng !!!

Giặc dựng nhà tù khắp nước
Người tù đói, lạnh, hờn, đau
Quân Cán miền Nam buổi trước
Tù miền núi độc rừng sâu

Giặc làm đỏ ngàu xã hội
Đỏ từ cơ cấu học đường
Lịch sử dạy điều gian dối
Phá tan đạo nghĩa, kỷ cương

Bao người dân lành vượt biển
Bỏ quê, tìm bến Tự Do
Có người đi mà không đến
Có người chết lúc lên bờ …

Ba mươi mấy năm, đảng trị
Thiếu niên trộm cướp, bụi đời
Nữ sinh kiêm nghề gái gọi
Trẻ em bới rác cầm hơi …

Đảng tạo cả ra người mẹ
Bán trinh con gái vì tiền
Sơ sinh, chân con cha bẻ
Đặng ăn xin bởi tật nguyền

Cụ già, còng lưng, bạc tóc
Chưa vơi dòng lệ oan hờn
Thiếu nữ phơi vàng phô ngọc
Cho người chọn lựa đông hơn

Ba mươi mấy năm đảng trị
Dân tôi thành ngựa, thành trâu
Mạng dân đảng coi bé tí
Đất quê, đảng cắt dâng Tàu !

Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Có người quên nhục quốc vong
Tiếp tay cho loài thảo khấu
Cam tâm bôi mặt, thay lòng …

Để thành những tên bội phản
A dua với bọn nằm vùng
Làm người hiền lương ngao ngán
Bởi trò chụp mũ, đâm lưng

Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Lắm người đã chẳng cùng nhau
Chung lòng làm nên bó đũa
Lại gây bao cảnh ưu sầu

Thấy cộng thì run, thì khiếp
Thấy người chống cộng thì phang
Tung ra đủ đòn khốc liệt
Vỗ tay, cộng vững ngai vàng !

Đấy, chuyện lòng tôi là thế
Buồn này, ai xẻ cùng không ???
Cảm ơn người nghe tôi kể
Nghe rồi, thương nhé, non sông !

Phục hưng, đó là bổn phận
Mà ta phải có với quê
Đừng quên đảng đang hiến đất
Đừng quên dân tộc ê chề …

Hãy xin tuốt gươm trung chính
Cho quê hết cảnh hờn đau
Hãy xin giữ lòng kiên định
Cho ta còn ngẩng cao đầu !!!

 Ngô Minh Hằng

~O~

Đường chiều

(Gởi đồng bào VN, những người tị nạn CSVN mà không tị nạn.)

Mỗi buổi chiều tôi vẫn có thói quen
Hay tản bộ loanh quanh vùng tôi ở
Đi trọn một vòng trên con đường nhỏ
Tôi thường gặp vài ánh mắt tươi vui

Họ, những người dân bản xứ, nhìn tôi
Kèm một nụ cười thân tình, vui vẻ
Một nụ cười thôi sao màu nhiệm thế
Tôi thấy hân hoan suốt quãng đường chiều


Có thật tình người còn đó thương yêu
Sao một số lòng dường như khánh kiệt ...?
Chẳng lẽ từ khi rời xa xứ Việt
Những nụ cười kia vắng giữa đồng bào ?

Để thay vào là những nỗi hư hao
Những miếng xé như chừng không thể vá
Cùng một bọc mà vô cùng xa lạ
Mà lòng dao tay súng hận thù nhau

Nghĩ mà buồn tình trăm trứng biết bao
Ngàn dấu hỏi vẫn đau lời giải thích
Giải thích thế nào căn nguyên thù nghịch?
Sao một mẹ gà, con lại đá nhau ?!

Sao chung một giàn dây bí dây bầu
Mà bầu đang tâm vu oan cho bí
Có phải cộng đã tham tàn thống trị
Gieo hờn căm nên băng hoại tình người ???

Cộng đã dã man giết hại ta rồi
Sao ta giết nốt tình thương dân tộc
Đi với cộng và nuốt tươi nòi giống
Quăng lương tâm, quăng đạo lý, quăng tình ?!

Tiếc quá ngày xưa một thuở thanh bình
Tiếc cả lúc quê hương còn chinh chiến
Tình dân tộc sao ngọt ngào tha thiết
Những nụ cười hiền ăm ắp yêu thương

Trong chín năm trời đất nước quê hương
Miền Nam sống trong thanh bình hạnh phúc
Trẻ như già mọi người đều gắng sức
Học và làm, đời đẹp một màu xanh

Năm Bảy Mươi Lăm tưởng hết chiến tranh
Nam Trung Bắc sẽ cùng nhau đoàn kết
Nhưng hỡi ơi, vẫn  tù đầy chém giết
Miệng hợp hòa lòng ngun ngút hờn căm

Tị nạn xứ người đã mấy chục năm
Vẫn tôn giáo ngụy trang màu  tổ quốc !
Miệng nam mô, lòng gian hùng mưu chước
Ôi, quê hương, đổ máu đến bao giờ !!!

Nhìn lũ ma đầu đã muốn làm ngơ
Ngặt tổ quốc, làm sao tôi quên được ...
Cộng bất nhân, chúng giết dân bán nước
Nhưng cớ gì trí thức tự ô danh ?!

Đường chiều hôm nay tôi lại loanh quanh
Cười đáp lễ một đôi người bản xứ
Nhưng không thấy vui mà đầy tư lự
Tiếc nụ cười xưa, tiếc nghĩa đồn
g bào ...!!!


Ngô Minh Hằng


 http://thongominhhang1.blogspot.com/

~O~
Bộc bạch

Nói thẳng nhiều khi cũng thấy phiền
Thấy phiền rồi thẳng bảo là ... nghiêng ?
Nghiêng ư? chẳng thể , vì không thật !
Mà thật thì mang lắm lụy phiền !
Phiền lụy, có chi bằng ... lội ngược ?
Hân hoan, bởi thế phải ... đi nghiêng ?
Thôi thì đành vậy, trời sinh tính
Bộc bạch tình quê, mặc kẻ phiền !

Ngô Minh Hằng

~o~

Đọc câu thơ thấy não nùng

"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Thương cho sông núi Lạc Hồng
Vì bày tặc tử, núi sông tan tành !
Bởi lòng mê chức, mê danh
Lắm tên núp áo tu hành quậy tung
Dẫn đường cho cộng tàn hung
Chui vào tôn giáo, đâm lưng chính quyền
Làm cho đạo pháp ngả nghiêng
Làm cho dân nước oan khiên khốn cùng
*
 "Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Một bày buôn núi bán sông
Xem thường đạo lý, tổ tông, giống nòi
Phản vua đoạt chức cướp ngôi
Chia nhau tiền thưởng giết người, giàu không ?
Nỡ đem xương máu Lạc Hồng
Dã tâm đổi lấy vài đồng đô la ....
Rồi đem đất nước sơn hà
Dâng cho Việt cộng, có là bất lương ???
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Bảy Lăm, mất nước, hãi hùng
Vội vàng trốn cộng, vượt trùng, ra đi
Lắm người thù ấy, thề ghi
Ghi xong vội tẩy chi li mọi lời
Cộng nay thay đổi lắm rồi
Mau về thăm để hưởng đời hương hoa
Xá chi còn - mất sơn hà
Xá chi dân tộc nhạt nhòa oan khiên !
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Từ ngày cộng chiếm núi sông
Chạy ra hải ngoại những ông hợp hòa
Nói thì yêu nước thương nhà
Làm thì thù ghét Quốc Gia cạn cùng ...
Trong nước cộng đánh trống tùng
Ngoài này chuông mõ vội tung nhịp nhàng  
Nam mô trong đỏ ngoài vàng
Nhưng là Cư Sĩ thì làng ... thua thôi !
Những ông cư sĩ tuyệt vời
Ăn không nói có hơn người thế gian !!!
Tay gõ mõ, tay thắp nhang
Mồm vu cáo tội người oan dưới mồ
Góp tay đập nát cơ đồ
Mà ông vẫn mãi nam mô chưa ngừng !
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Đọc câu thơ thấy não nùng
Xót người Quốc Sĩ khôn ngưng giọt sầu ...


Ngô Minh Hằng

~O~


CHUYỆN LÒNG

(Thân mến gởi tất cả Đồng Bào Việt Nam của tôi 
đang lưu lạc khắp năm châu bốn biển.)

Tôi không thích gì chính trị
Nhưng quan tâm chuyện núi sông
Tôi cũng chẳng là thi sĩ
Nhưng hay viết kể chuyện lòng

Chuyện lòng của tôi buồn lắm
Từ ngày Bến Hải chia đôi
Nỗi buồn của tôi thăm thẳm
Từ đi tị nạn xứ người

Bao nhiêu năm qua mài miệt
Máu hòa với mực viết thơ
Cầu xin cho dân nước Việt
Quê hương vàng lại màu cờ

Quê tôi, giặc từ Bến Hải
Tấn công, xâm lược miền Nam
Mậu Thân, giặc tung lưỡi hái
Giết dân ác độc, bạo tàn

Giặc nhờ Nga – Tàu tiếp sức
Bảy Lăm chiếm trọn miền Nam
Rồi đặt gông xiềng áp bức
Dân tôi oan khổ kinh hoàng !!!

Giặc dựng nhà tù khắp nước
Người tù đói, lạnh, hờn, đau
Quân Cán miền Nam buổi trước
Tù miền núi độc rừng sâu

Giặc làm đỏ ngàu xã hội
Đỏ từ cơ cấu học đường
Lịch sử dạy điều gian dối
Phá tan đạo nghĩa, kỷ cương

Bao người dân lành vượt biển
Bỏ quê, tìm bến Tự Do
Có người đi mà không đến
Có người chết lúc lên bờ …

Ba mươi mấy năm, đảng trị
Thiếu niên trộm cướp, bụi đời
Nữ sinh kiêm nghề gái gọi
Trẻ em bới rác cầm hơi …

Đảng tạo cả ra người mẹ
Bán trinh con gái vì tiền
Sơ sinh, chân con cha bẻ
Đặng ăn xin bởi tật nguyền

Cụ già, còng lưng, bạc tóc
Chưa vơi dòng lệ oan hờn
Thiếu nữ phơi vàng phô ngọc
Cho người chọn lựa đông hơn

Ba mươi mấy năm đảng trị
Dân tôi thành ngựa, thành trâu
Mạng dân đảng coi bé tí
Đất quê, đảng cắt dâng Tàu !

Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Có người quên nhục quốc vong
Tiếp tay cho loài thảo khấu
Cam tâm bôi mặt, thay lòng …

Để thành những tên bội phản
A dua với bọn nằm vùng
Làm người hiền lương ngao ngán
Bởi trò chụp mũ, đâm lưng

Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Lắm người đã chẳng cùng nhau
Chung lòng làm nên bó đũa
Lại gây bao cảnh ưu sầu

Thấy cộng thì run, thì khiếp
Thấy người chống cộng thì phang
Tung ra đủ đòn khốc liệt
Vỗ tay, cộng vững ngai vàng !

Đấy, chuyện lòng tôi là thế
Buồn này, ai xẻ cùng không ???
Cảm ơn người nghe tôi kể
Nghe rồi, thương nhé, non sông !

Phục hưng, đó là bổn phận
Mà ta phải có với quê
Đừng quên đảng đang hiến đất
Đừng quên dân tộc ê chề …

Hãy xin tuốt gươm trung chính
Cho quê hết cảnh hờn đau
Hãy xin gi
ữ lòng kiên định
Cho ta còn ngẩng cao đầu !!!


 Ngô Minh Hằng

~O~

Ngọn lửa soi đời


Xin ghi chú :  Bà Đặng Thị Kim Liêng tự mình đến trước cơ quan công quyền Vc, không cần ai dìu đi. Bà tự tẩm xăng, tự chậm lửa, không cần người làm thế. Bà tự thiêu để chống lại bạo quyền Vc đã ĐÀN ÁP, BẤT CÔNG, CÓ THỰC không chỉ với một gia đình Bà mà với cả toàn dân tộc Việt Nam. Hành động của Bà thật hào hùng, mục đích của Bà rất quang minh. Bà đã chết cho nỗi đau thương của dân tộc Việt Nam.  Đây mới là vị Bồ Tát.

https://soundcloud.com/mp3-tintuc/vrns-t-m-hi-u-c-i-ch-t-u-n-kh


NGỌN LỬA SOI ĐỜI
Bài thơ này xin được là nén hương chân thành tiễn đưa Hương Linh Bà ĐẶNG THỊ KIM LIÊNG, thân mẫu của cô Tạ Phong Tần đang bị nhà cầm quyền Việt Cộng tại Việt Nam giam cầm vì cô đã chống đối sự bất công và đàn áp dã man người dân trong nước của nhà nước VC. Khi cô bị nhốt tù thì mẹ cô, Bà ĐẶNG THỊ KIM LIÊNG bị nhà cầm quyền Việt cộng bắt phải tố buộc tội con Bà là chống đối, âm mưu cùng bọn phản động lật đổ chính quyền. Bà thấy đó là điều vu chụp, gian ngoa nên từ chối, do đó, nhà cầm quyền Việt cộng dùng mọi thủ đoạn áp chế Bà . Không chịu nổi sự tàn ác của VC, ngày thứ Hai, ngày 30/7/2012 quá phẫn uất, Bà đã tự thiêu tại Bạc Liêu, ngay trước cơ quan công quyền Việt cộng.


Việt Nam dân tộc tôi ơi
Khổ chưa, lửa lại thiêu người. Tang thương !!!

Dân lại chết bởi phường gian ác
Chết đen thui, cháy xám mặt mày !
Hỡi Trời ! Người chết xưa nay
Mấy ai chết thảm thế này: Lửa Thiêu !!!

Chết một cách không nhiều người chết
Chết đau thương, thảm thiết, đắng cay
Cớ sao dân chết kiểu này ?
Tại dân ? Không đúng ! Tại tay ác quyền !

Con, đảng nhốt liên miên ngục tối
Tội gì ư ??? Thưa tội YÊU QUÊ !
Thấy dân thấy nước ê chề
Nước thì hẹp lại, dân thì tang thương

Người con ấy can trường phản đối
Đảng nói là trọng tội, đảng giam !
Giam con, đảng lại dã man
Bắt người mẹ phải tố oan con mình !!!

Mẹ không tố, điêu linh đời mẹ
Đảng bất nhân bức chế đủ điều
Cuối cùng, mẹ chết lửa thiêu
Hỡi ơi ... nỗi chết qúa nhiều hờn oan !!!

Cái chết ấy gọi toàn dân nước
Hãy vùng lên dựng cuộc công bình
Trước là cứu chính đời mình
Sau là con cháu, gia đình, làng thôn

Ta cúi mặt, đảng chôn ta đấy
Hãy ngẩng đầu để thấy giang sơn
Vung tay đập nát oan hờn
Mà đưa tổ quốc qua cơn ba đào

Khêu ngọn lửa cho cao, cho tỏ
Để gian hùng không chỗ dung thân
Nếu không, nước Việt, toàn dân
Khác gì cảnh Tạ Phong Tần - Kim Liêng !

            ***

Sống khôn, Chị thác càng thiêng
Cầu xin Chị giúp con Tiên cháu Rồng
Lấy về bờ cõi non sông
Và đưa dân tộc thoát vòng tang thương
Đau lòng, tôi thắp nén hương
Chia cùng Chị khúc đoạn trường thế gian
Chị ơi, ngày nước Việt Nam
Không còn giặc cộng sẽ làm Chị vui
Cảm ơn ngọn lửa soi đời
Lửa kia sẽ mãi sáng ngời, thiên thu....



Ngô Minh Hằng

~O~

Giặc đã vô nhà

BẢN TRƯỜNG CA HAI MƯƠI BỐN
(GIẶC ĐÃ VÔ NHÀ)

Trước thực thể Việt Cộng bán từng phần đất nước VN cho Tàu cộng và viễn ảnh nô lệ giặc Tàu trong tương lai không xa lắm,  bài thơ là lời giục giã, nhắn gởi đồng bào Việt Nam, mọi lứa tuổi, mọi giai tầng quốc nội và hải ngoại,  người trong đứng lên kẻ ngoài hỗ trợ để cùng lật đổ tập đoàn tư bản đỏ,  bán nước, giết dân, lấy về từng tấc đất mà ông cha dựng xây bằng xương máu.  Giờ lịch sử đã điểm, tổ quốc đang lâm nguy,  xin tất cả con dân VN hãy ngoan cường cùng nhau làm bổn phận mình, đáp lời sông núi mà núi sông đã bao năm thất thanh kêu gọi... Nhờ các bạn phổ biến đến bằng hữu của các bạn giúp cho. Tác giả xin biết ơn)


Đất nước Việt Nam sắp mất cho Tàu
Do Việt cộng hiến dâng và đổi chác
Tổ quốc lâm nguy chờ ta cứu nạn
Hỡi đồng bào! đuốc lửa thắp lên thôi !!! ...
Tàu giết ngư dân, Tàu chiếm biển khơi
Đảng cúi mặt, đớn hèn, không phản đối
Nhưng với dân đảng hung tàn phách lối
Xiết cổ, cưỡi đầu, khủng bố, gian manh
Để được giàu sang đảng cướp dân lành
Cướp đất, cướp nhà, cướp tiền, cướp mạng
Gần thế kỷ, đảng gian tham tàn ác
Dân biểu tình, kiện cáo chỉ hoài công
Ai xót xa đi đòi lại ruộng đồng
Đòi xóm ngõ, đòi thôn làng, nhà đất
Đòi lại cuộc đời hiền lương chơn chất
Đều bị tù đầy, vu tội, giết oan
Ta nắm tay nào... dân tộc Việt Nam ...
Dù lấy máu để viết thành hùng sử !
Dù cho đảng là sài lang, thú dữ
Là qủi là ma, chẳng phải là người
Ta cũng phải làm bổn phận ta thôi
Không để đảng coi ta như loài vật
Máu thịt ông cha trong từng mạch đất
Thì đảng kia không được bán dâng Tàu !
Ta đứng lên rồi bốn biển năm châu
Thấy việc phải sẽ tiếp tay, góp sức
Nếu sợ chết cúi đầu im, chịu nhục
Có người ngoài tốt bụng cứu ta sao ?!
Đảng bây giờ như trái chín cành cao 
Một cơn gió là trái kia sẽ rụng
Hãy là gió ... hỡi ba miền ... gió lộng...
Cuốn phăng đi ác độc cứu nguy đời
Lòng dân bây giờ như sóng biển khơi
Sóng sẽ đắm những con tàu sai hướng
Gần thế kỷ dài đảng gây nghiệp chướng
Nay chỉ là nhân quả trả vay thôi !
Nào, hãy vùng lên tám chục triệu người
Cho đảng biết dân không còn sợ đảng
Đảng tàn bạo, ta phải làm cách mạng
Đòi công bằng, hạnh phúc của đời ta ..
Hỡi những ai phục vụ đảng gian tà
Mà lầm lẫn tưởng rằng mình yêu nước
Một dạ trung thành với loài bạo ngược
Hy sinh mình giúp đảng cướp miền Nam
Cướp miền Nam rồi đảng bán giang san
Xem dân chúng như những tên thù địch
Đảng dùng công an, đảng dùng người lính
Bảo vệ đảng quyền, khủng bố dân đen
Quân đội ơi, các anh nghĩ mà xem
Đã có bao người như chanh hết nước ?
Hãy quay súng mà dẹp bày phản quốc
Bọn giết dân lành, bán đất ông cha
Hỡi những người đắm đuối bả vinh hoa
Đang mông muội quên nỗi hờn vong quốc
Hãy tỉnh thức góp tay vào đại cuộc
Cho đời sống mình ý nghĩa thanh cao
Nếu chết đi, thì hãy chết tự hào
Mà có sống cũng không là sống nhục
Để oanh liệt, để vẻ vang nòi giống
Vì nước ta, ta giữ đuợc chủ quyền !
Hỡi những người mang dòng máu Rồng Tiên
Nhưng lầm lạc bán linh hồn cho giặc
Tiếp tay cộng làm những điều phản trắc
Nói những lời vô đạo nghĩa nhân luân
Đừng mộng du, tỉnh nhé để dừng chân
Để nhận rõ đâu là đường chánh đạo
Chớ như vẹm mà tuyên truyền dối láo
Kẻo phạm vào điều vọng ngữ ngoa ngôn
Đất nước chúng ta đã quá đau buồn
Không cần nữa những bới lông tìm vết
Bắn vào nhau hoặc giết người đã chết
Đó chính là nghị quyết cộng đưa ra
Dùng công tâm mà nhận định gian tà
Đất nước đang cần anh hùng hào kiệt
Này bụi tre ngà, này gương dũng liệt
Này ngựa thần, kiếm báu vẫn chờ ai
Tổ quốc lâm nguy và chẳng còn dài
Không cứu kịp sẽ vào tay Tàu cộng
Thì lúc đó sẽ nhục nhằn mà sống
Sống tủi, sống hèn, sống kiếp vong nô
Thôi, hãy cùng nhau cứu lấy cơ đồ
Bỏ qua tất những bất bình dị biệt
Bọn bán nước ta phải trừ, phải diệt
Để lũ cộng Tàu mất chỗ dung thân
Để những bán mua ký kết bất nhân
Vô giá trị với toàn dân nước Việt
Tàu phải về Tàu, cút cho bằng hết
Như thuở nào Hưng Đạo phá quân Nguyên
Như thuở nào Nguyễn Huệ đã chinh yên
Chục vạn quân Thanh không còn mảnh giáp
Như nữ anh hùng lưỡi gươm Trưng Trắc
Đã ướp trang sử Việt lẫy lừng hương
Ta phải đứng lên, oanh liệt, quật cường
Nếu không muốn đảng đem ta mà nướng
Nếu không muốn ngày mai rồi Bắc thuộc
Thì mau lên, đứng dậy, cứu sơn hà !
Ta cứu sơn hà là cứu chính ta
Cứu con cháu ra khỏi đời nô lệ
Nhanh lên nhé kẻo đau lòng dâu bể
Đảng bất nhân đang rước giặc vô nhà ....
 Ngô Minh Hằng
http://nhungbantruongca.blogspot.com/

~o~

Nổi lòng một người tỵ nạn

(Bài thơ này là lời dàn trải nỗi lòng của một người tị nạn VC khi thấy sự trở mặt thay lòng của một số người đã một thời hưởng ân huệ của Quốc Gia và có kẻ đã từng bị Vc nhốt tù. Nay, ngoa ngôn vọng ngữ, dùng tôn giáo để gây chia rẽ và tấn công người QG....) 

Chưa bao giờ ta buồn như hôm nay
Hồn ta đau nhừ vì trời đen mây
Khi quê còn kia đau thương oan hờn
Mà người thay tình, buồn nào buồn hơn...

Người quay lưng đi quên hờn non sông
Quên nòi Rồng Tiên, thay tim, thay lòng
Quên ngày lao tù chua cay đơn côi
Quên mồ anh em vùi nông triền đồi 

Quay lưng, người làm đời thêm tai ương
Quay lưng người làm quê thêm đau buồn
Và ngày về thêm xa xôi thê lương
Dừng chân người ơi ... Người đi lầm đường !!!

Dừng chân người ơi, nghe không... dân đau ...
Dừng chân mà nghe, nghe không... quê sầu ...
Người ơi, này người, còn chăng con tim ?
Sao người làm đời tang thương dài thêm ??

Ta nhìn nhân tình mà lòng ta đau
Người đừng quên nhe, ai gieo cơ cầu
Thì rồi không xa hờn oan mình gây
Đi theo mình thôi ngay trong đời này

Trời cao xanh ơi, đây lời cầu xin
Thương cho dân Nam, người dân hòa hiền
Ban lòng công bằng, trung thành, yêu thương
Cho niềm tin về hồi sinh quê hương ...


Ngô Minh Hằng

http://thongominhhang1.blogspot.com/ 



~O~


~O~

*
**

HOÀI NGÔ


Hoài Ngô ? Vâng, nếu có hoài Ngô
Tiếc thương nhà Việt cơ đồ, đã sao ???
Vì xưa, đất nước, đồng bào
Đã cùng thế giới tự hào vươn lên
Quốc Gia chính nghĩa dựng nền
Công bình, dân chủ, nhân quyền, tự do
Dân thì hạnh phúc, ấm no
Nước thì xây dựng nhỏ to công trình
Nâng cao dân trí, dân sinh 
Vui tươi thành phố, thanh bình làng thôn
Giặc Hồ vuốt sói nanh chồn
Hàng rào chiến lược, uất hờn, thua cơ

*
Hoài Ngô ?  Đúng. Phải hoài Ngô
Khi mà tổ quốc bên bờ diệt vong
Vì Hồ gây cảnh khốn cùng
Đau thương nhục tủi, cùm gông, ngục tù
Dân nghèo thiếu cả khoai ngô
Đảng giàu thừa mứa từng bồ đô la
Dân nghèo không cửa không nhà
Đảng giàu vàng nạm chói loà tư dinh
Cướp dân, đảng cướp tận tình
Đã gần thế kỷ điêu linh vì Hồ
Trẻ thì đảng cướp tuổi thơ
Già thì đảng cướp nơi nhờ tấm thân
Những người con gái đang xuân
Nước ngoài rao bán, đảng khuân tiền về
Thanh niên chẳng được xây quê
Mà ra "nước bạn" làm nghề lao nô !
Quê, đầy lũ cháu bác Hồ
Rừng xanh, cầm luật côn đồ xử dân ...
Người dân oan khổ vô ngần
Sống trong guồng máy bất nhân của Hồ
*
Hoài Ngô, nếu có hoài Ngô
Để cùng diệt lũ giặc Hồ, nên chăng ??
Cớ chi mà lại bất bằng
Và sao nguyền rủa người rằng "hoài Ngô ?"
Ai thương dân, xót cơ đồ
Thì không căm hận nhà Ngô bao giờ
Trừ bày yêu nước thời cơ
Hoặc là chính bọn "Hoài Hồ" mà thôi
Công tâm, ai hiểu tình đời
Cũng đều thương xót kiếp người trần gian !

Ngô Minh Hằng

*
**

( Thân mến gởi Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam, 
mọi lứa tuổi tại quê nhà- Riêng là lời tâm tình đau thương 
gởi các đảng viên tiến bộ đã và đang xót xa cho hiện tại, 
tương lai dân tộc)

Lời thất thanh gởi đồng bào nước Việt

Tàu chiếm biển, Nam Quan và Bản Giốc
Chiếm Trường Sa và chiếm cả Hoàng Sa
Đúng ! Tàu gian tham nhưng ai mời mọc ?
Ai đã bán đi lãnh thổ, sơn hà ???
Súng đạn, xe tăng, đại bác của Tàu ?
Để bắn dân mình, thịt xương nát bấy ...

Rồi vỗ tay cười "đại thắng" mừng nhau ???
Trên biển mình mà Tàu cộng giết đi
Lại làm ngơ, dù máu loang biển cả
Không nhục, không đau, chẳng dám nói gì ???
Để Bắc - Nam hờn tuỉ đứng nhìn nhau ...
Hỏi Tết Mậu Thân, ai gây oan trái 
Để vạn linh hồn nức nở thương đau ???
Vùng, từng vùng, ai bắn giết lương dân ?
Để bên đường, mẹ nằm, thân xác rữa
Và con thơ nhay vú mẹ lịm dần ....   

Hỏa tiễn nhắm vào buổi chợ đang đông ?
Trường học, nhà thương vì ai tan nát ?
Ai đã nghiến tan máu thịt Lạc Hồng ???
An Lộc, Hạ Lào, ai tấn công ai ?
Ai cướp miền Nam ??? Nhân Quyền ai đạp ???
Xương máu Rồng Tiên ai phí , ai hoài ??/
Dân Việt Nam, bao triệu chết căm hờn ...
Nhưng đảng vẫn gian ngoa lời "đoàn kết!"
Nửa thế kỷ rồi, miệng lưỡi đảng trơn ...
Hỡi Công an, Quân đội, đứng lên nào !!!
Sống thật lòng mình, sống cho oanh liệt
Khôi phục giang sơn, giải cứu đồng bào !!!
Còn cơ nguy đảng bán trọn sơn hà !!!
Vì chính nghĩa, xin diệt trừ cộng đỏ
Kẻo một ngày Bắc thuộc chẳng còn xa !!!

Ai đã cắt giang san mà đổi lấy
Ai đã thấy dân nước mình đánh cá 
Ai đã chia đôi dòng sông Bến Hải
Tổ quốc Việt Nam, ai gây máu lửa
Ai đã đêm về đắp mô, ám sát
Bình Giả, Khe Sanh, Pleiku, Đồng Tháp
Chính là đảng! Dùng đạn Tàu, đảng giết 
Không thể nữa ! Hỡi toàn dân nước Việt !
Đảng còn đó, dân ta còn thống khổ


Ngô Minh Hằng


*
**


NHỮNG MUÀ THU CŨ, 

(trích thi phẩm Tiếng Lòng)

Ta nhớ mùa Thu cũ rất xa
Lá thu tình tự trước sân nhà
Nắng thu rực rỡ vàng cuối ngõ
Tiếng gió thu hiền vọng thiết tha

Từ buổi xa lià quê dấu yêu
Quê ơi, nước mắt đã rơi nhiều
Đau thương len tận vào  trong máu
Máu nhỏ thơ sầu, giọt hắt hiu


Đâu những muà thu lá thắm cành
Muôn hồng nghìn tiá nét đan thanh
Vâng, người hoạ sĩ tài hoa ấy
Vẽ cả hồn thu cũng ngát tình!

Đâu những trời xanh, những nắng vàng
Long lanh sương sớm muộn màng tan
Ai treo mây trắng ngoài khung cửa 
Cho  gió heo may đến nhẹ nhàng

Đâu những buổi chiều theo bước em
Nón nghiêng, gót nhỏ lạ đường quen
Ôi, tà  áo  trắng xinh hơn bướm
Mái tóc buông lơi những sợi mềm

Đã hết. Từ khi buổi chợ đời
Người ta bán rẻ mộng lòng tôi
Em ơi, cái gã lưu dân ấy
Quằn quại đau thương sống  kiếp người

Sống với ngục tù của nhớ thương
Của bao tiếc nuối, của đau buồn
Những muà thu cũ không còn nữa
Em cũng xa vời như cố hương....


Ngô Minh Hằng

www.thongominhhang1.blogspot.com/ 

***
THU CỐ HƯƠNG

 Thêm một mùa Thu  nữa nhớ nhà
Mái đầu nay đã tuyết sương pha
Ôi ta xứ lạ buồn hiu hắt
Biết thuở nào khuây hỡi tuổi già!
Biết thuở nào vui hỡi cháu con
Mở trang sử Việt những dòng son

Để bồi đắp lại, tô vàng lại 
Lấy máu mà đo chuyện mất, còn!
Ta nửa đời trai, chí khí hùng
Hẹn thề sống chết với non sông
Nửa đời gãy cánh, rơi cung kiếm
Thẹn với tiền nhân, hổ với lòng
Vong quốc, ta làm kẻ thất phu
Trách ta đi mắc lận quân thù
Trách ta úy tử cầu sinh để
Nước mất, nhà tan hận bốn mùa!
Thu hỡi, chiều nay qúa nhớ thương
Núi Nùng, sông Nhi, nước hồ gươm
Và Thu Hà Nội ... bao giờ nhỉ
Ta được vui cùng Thu Cố Hương?!

  Ngô Minh Hằng


www.thongominhhang1.blogspot.com/



*
**


XUÂN ƠI, XUÂN VỀ CHƯA ?



Hoa vàng, mai thắm nở
Phải Xuân về đấy không ?
Quê hương ơi, cách trở
Bao xuân rồi, nhớ mong !

Quê ơi, thương nhớ lắm
Những mùa Xuân ngọc ngà
Dù Xuân nghèo, tao loạn
Nhưng tình Xuân thiết tha !
Hăm mấy năm lưu lạc
Xuân về chưa, Xuân ơi,
Nhìn theo chòm mây bạc
Hồn Đống Đa bồi hồi
Mừng Xuân, ai yến tiệc
Vui hưởng cái phồn hoa
Riêng ta còn mải miết
Đợi mùa Xuân thái hòa
Đợi hoài sao chưa thấy
Chỉ thấy mình đơn côi
Thấy cờ vàng vẫy gọi
Đàn con yêu bên trời
Quê ơi, bao giờ nhỉ
Mùa Xuân được hồi sinh
Nguời nhìn nguời tỉnh mộng
Tặng cho nhau nhân tình
Bao giờ đàn chim Việt
Bay về tổ ấm xưa
Tìm mảnh đời đã mất
Xuân ơi, Xuân về chưa ???

Ngô Minh Hằng

*
**

Sao chưa tỉnh ?
Việt cộng giả sư đổ xăng đốt HT Thích Quảng Đức


Đám đông vây quanh một người ngồi giữaNgười đứng cầm xăng xối đẵm người ngồiRồi vẽ phía sau đường xăng cho lửaLửa bật lên, xăng dẫn lửa thiêu người
Xem khúc phim tôi kinh hoàng, rúng độngNgười xuất gia không ác độc thiêu người !Tại sao tưới xăng vào thân người sốngNgười đứng quanh nhìn, không cứu, nhìn thôi !

Lời Phật dạy hiếu sinh, không hiếu sátPhật dạy từ bi, bác ái, công minhCầm xăng xối người thiện hay là ác ?Dẫn lửa thiêu người, phải đó hiếu sinh ???
Lời Phật dạy chớ tham, sân, lừa, phảnKhông ngoa ngôn vọng ngữ, nói sai lờiNgười thiêu người sao gọi là pháp nạn ?Sự thật trong phim, xin chớ lừa đời !
Buồn cho đạo và thương cho dân tộcGiận kẻ bao năm làm uế Phật đường !Mượn màu áo che lòng tham kế độc Giúp cộng làm tan nát một quê hương !!!

Nay dân Việt đã khổ đau tàn tạVà cộng nô đang bán nước cho TàuSao chưa tỉnh để nhẹ điều nhân quảMà mãi gây đời bãi biển nương dâu ???

Ngô Minh Hằng
http://www.youtube.com/watch?v=e7eFkc5XWr4

*
**

GƯƠNG ĐỨC THÁNH TRẦN

Người xưa, Hưng Đạo Đại Vương
Đặt quyền lợi của quê hương hàng đầu
Thù nhà dù có thâm sâu
Vẫn không sánh nổi nỗi đau sơn hà
Nếu như thực hiện lời cha
Tài kia, trả mối thù nhà, dễ thôi
Nhưng lòng Ông tựa biển khơi
Đem tài bách chiến giúp đời, cứu dân
Giặc Nguyên tan dưới kiếm thần
Sử xanh liệt lẫm ba lần chiến công
Gương xưa đẹp thế, Lạc Hồng
Mà nay tiếp nối sao không một người !
Thay vì cứu nước, giúp đời
Tiếp tay vào cuộc đập tơi giặc Hồ
Để cùng dựng lại cơ đồ
Khi mà tổ quốc bên bờ tồn vong
Lại gây chia rẽ bao lòng
Lại đem oán hận trong vòng riêng tư
Vẽ ra thành mối quốc thù
Chém vào những xác đã nhừ đường dao
Thương ai chết tự năm nào
Làm sao biện bạch, làm sao đỡ đòn !

Cộng kia thì để sống còn
Nhưng quay súng lại nổ giòn vào ta ?!
Gương Trần Hưng Đạo chưa nhòa
Sao tâm chẳng ngộ để mà soi gương !
Giống nòi, tổ quốc tang thương
Đau không? sao mở chiến trường mà reo ?
Xin đừng giậu đổ bìm leo
Giết người đã chết, dựng điều bất nhân ! 

Ngàn xưa, gương Đức Thánh Trần
Không lau, xin chớ góp phần mờ gương !

Ngô Minh Hằng

Ghi Chú
Hưng Đạo Đa.i-Vương sinh năm 1228, tên húy là Quốc Tuấn, con của An Sinh Vương Trần Liễu và Bà Lý Thị Nguyê.t. Ông là cháu ruột của Vua Trần Thái Tôn. An Sinh vương Trần Liễu lấy Thuận Thiên công chúa, Trần Cảnh cưới người em Thuận Thiên công chúa là Lý Chiêu Hoàng khi bà mới 7 tuổi. Lý Chiêu Hoàng không có con nên năm 1237, Trần Thủ Độ bắt vợ của Trần Liễu lúc ấy có thai ba tháng về làm vợ Trần Cảnh (chị thay cho em). Chính vì lẽ đó mà Trần Liễu oán giận Trần Cảnh .

Lúc sắp mất, An Sinh Vương cầm tay Trần Quốc Tuấn trăn trối : "Con không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được". Trần Quốc Tuấn ghi điều đó trong lòng, nhưng Ông đã đặt quyền lợi của tổ quốc lên trên mối tư thù và một lòng phò vua giúp nước . Nhờ lòng yêu nước và tài binh lược thần kỳ mà ba lần giặc Nguyên sang chiếm nước ta đều ba lần ôm nhục trở về. Những chiến công oanh liệt của Ông đã đem lại vinh quang cho trang sử Việt và giúp xây quốc thái, dân an. Ông được vua phong tước Hưng Đạo Đại Vương. Ông mất ngày 20 tháng 08 năm Canh Tý ( 1300 ), hưởng thọ 73 tuổi. Con dân nước Việt tôn Ông làm bậc Thánh, kính cẩn gọi Ông là Hưng Đạo Đại Vương hay Đức Thánh Trần. Từ đầu thập niên 1960, quân chủng Hải Quân VNCH tôn vinh Ông làm Thánh Tổ.

~o~
Đã chín mong chờ

Những khuôn mặt tươi cười như hoa nở
Cờ trên tay chen chúc đứng bên nhau
Ðàn em bé mắt bừng lên rạng rỡ
Bắt chước đoàn quân nhạc hát theo sau…
Có cụ ông nương mình trên chiếc gậy
Nhìn cháu, con trong quân phục diễn hành
Có cụ bà giơ cao cờ vẫy vẫy
Ðể nhớ thời vì độc lập đấu tranh
Cứ như thế bao đoàn người tiếp nối
Từ mọi ngành binh chủng đến địa phương

Họ đi giữa hàng cờ bay trống nổi
Hân hoan mừng ngày Ðộc Lập Quê Hương
Họ có Quê Hương, có ngày Ðộc Lập
Ðể chào mừng và hát những lời vui
Ta mất cả Quê Hương và Ðộc Lập
Nên lời ta, lời cay đắng ngậm ngùi!!!
Ta cũng đứng xem diễn hành như họ
Nhưng hồn ta dòng lệ tủi thầm rơi
Dân nước ta bao nhiêu năm chưa có
Một Tự Do, Ðộc Lập tựa dân người !
Hai mươi năm ta làm thân vong quốc
Chỉ mong ngày về lại chốn quê xưa
Ôi, ngày ấy, bao giờ ta có được ???
Hai mươi năm, thôi đã chín mong chờ!


Ngô Minh Hằng

~o~

Tăng Sâm


(Gởi những kẻ đã vu cáo, hại người hiền theo kiểu Tăng Sâm, 
tiếp tay làm lợi cho tập đoàn tư bản đỏ VC tại Việt Nam)

Danh dự người không ai bôi bẩn được
Trừ ra người làm bẩn chính người thôi ...
Nếu như ai cố bôi bẩn một người
Là tự họ đã làm dơ họ đấy !
Khi ngậm máu phun người như thế ấy
Là mắc những điều vọng ngữ ngoa ngôn
Phản trắc, sân si, tâm thú, dạ chồn
Đầy ác độc của hùm beo rắn rết
Miệng họ nói và những điều họ viết
Ngôn ngữ họ dùng thực đã chứng minh
Tư cách, nhân luân, trình độ, ý tình
Nên thành ngữ "văn là người" rất đúng !
Dù cho họ có dày công dàn dựng
Trắng đổi thành đen, đỏ nhuộm ra vàng
Dưới ánh mặt trời, gian vẫn là gian
Nên không thể bôi cho người bẩn được !
Họ ngậm máu thì dơ ngay họ trước
Không thể dơ người mà họ đã phun
Ai có khen đâu thành tích ném bùn
VÌ SỰ THẬT MUÔN ĐỜI LÀ SỰ THẬT !
Dù thân xác đã nằm sâu trong đất
Nhưng Anh Linh đâu có thể chôn vùi ?
Anh Linh kia là công trạng xây đời
An xã tắc, dựng nền, vun dân tộc
Và thực hiện mộng vẻ vang nòi giống
Tự túc tự cường, dân trí nâng cao
Chín năm tô bồi, mộng lớn chưa bao
Thì mộng vỡ bởi một bày phản trắc
Bởi một lũ đã tiếp tay với giặc
Đập nát công trình, phá nát giang sơn 
Nhưng lại gian manh gieo oán gây hờn
Dựng ra tội vu oan người vô tội !
Đã bất lương họ ngại gì gian dối
Gây nghiệp, không màng nghiệp dữ đeo theo
Nước mất người tài, mệnh nước gieo neo
Vắng quốc sĩ, chỉ thấy toàn sâu bọ !
Chỉ rặt một bầy ăn không nói có
Buôn chức mua quan, moi rỉa xác người
Trước quốc thù bán nước, nuốt dân tươi
Thì hèn nhát không dám lời chống đối !
Hèn và nhát hay là chung đường lối
Mà lập lờ đi đánh lận con đen
Mà gian hùng điên đảo đã thành quen
Miệng ngậm máu phun người không hổ thẹn ?
Ngậm máu thế, soi gương đi, có đẹp ...
Hay dơ mình mà chẳng thể dơ ai
Hãy tin đi, nhân quả ở ngày mai
Nợ đã mượn trước sau rồi phải trả
Danh dự mọi người quí như nhau cả
Muốn sạch mình mà bôi bẩn người ư ?
Dùng kiểu Tăng Sâm hại kẻ nhân từ
Hại người một nhưng hại mình muôn triệu !!!


Ngô Minh Hằng

~O~

Đạo và Hành Đạo




Đạo - CHÁNH ĐẠO - làm đời thêm tươi đẹp


Thánh hóa con người gột rửa bùn nhơ
Người hành đạo cõi lòng không chật hẹp
Không tự tôn mình là nhất bao giờ !

Đạo - CHÁNH ĐẠO - dẫn đường Chân-Thiện-Mỹ
Đạo dạy đời Bi - Trí - Dũng - hy sinh
Người hành đạo phải dẹp lòng vị kỷ
Yêu tha nhân như thể đã yêu mình

Đạo - CHÁNH ĐẠO - thì trước sau như một
Đạo mang vào đời hiếu nghĩa, nhân luân
Người hành đạo không đóng tuồng, đội lốt
Lường gạt niềm tin, buôn thánh bán thần

Đạo - CHÁNH ĐẠO - dạy quật cường, vô úy
Dạy yêu thương gìn dựng nước non nhà
Người hành đạo phải thành tâm thiện ý
Không lạm quyền cho lợi ích riêng ta

Đạo - CHÁNH ĐẠO - ngộ luân hồi, sinh tử
Nên chẳng gian tham, hiểm độc, vô tình
Người hành đạo không ngoa ngôn vọng ngữ
Ngậm máu phun người, điêu bạc, bất minh

Đạo - CHÁNH ĐẠO - thực hành Bi - Trí - Dũng
Dựng hòa bình, mưu quốc thái, dân an
Người hành đạo không gian manh, phản phúc
Hại kẻ hiền lương dung dưỡng bạo tàn

Đạo - CHÁNH ĐẠO - luôn luyện tâm rèn trí
Dùng trí - nhẫn - nhân - vô úy - đúng đường
Người hành đạo không đi cùng ma qủy
Hại giống nòi và phá nát quê hương !

Ngô Minh Hằng

~O~

Nổi đau Việt Nam

( Giọt lệ cho Thái Hà ) 

Tôi không là Thiên Chúa Giáo
Ðọc tin cũng thấy bất bình
Bởi có đời thì có đạo
Ðạo là sự sống tâm linh

Ðạo đưa ta về chân thiện
Ðạo đem ta đến nhân hòa
Ðạo cho ta điều hiểu biết
Ðể ta yêu nước, yêu nhà

Ðạo dạy ta lòng bác ái
Rèn ta đức tính hy sinh
Dạy yêu quê hương đồng loại
Thứ tha, thành tín, công bình

Chỉ có con người Cộng Sản
Mới xem đạo tựa kẻ thù

Và chỉ thuyết Mao sách Mác
Mới làm nhân bản mờ lu

Mới luyện người thành quỷ quyệt
Ðiêu ngoa, độc ác, tham tàn
Bôi đen những lòng tinh khiết
Mớm điều phản bội, dã man

Thấy ai trên đường chánh đạo
Ðảng làm cho nát cho hôi
Chính đảng rẽ chia tôn giáo
Rồi đem tội gán cho người

Chính đảng đã dùng tôn giáo
Ðể gây tang tóc oán thù
Chính đảng triệt tiêu tôn giáo
Gian hùng bức hại chân tu

Xin nhìn Thái Hà để thấy
Bất lương những việc đảng làm
Ðể lòng không còn nghi hoặc
Mà đau thêm nữa Việt Nam !

Ngô Minh Hằng

~O~

No comments:

Post a Comment