Monday, December 24, 2012

 Thư hậu phương _Ngọc Mai


Sài Gòn ngày         tháng          năm

          Các anh Chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa kính mến!
             
          Thưa các anh chiến sĩ .
Chiều nay lúc tan học, trên đường về em thấy các anh đi thật đông về hướng Hậu Giang. Những đoàn xe GMC nối tiếp nhau, làm bụi bay mịt mù. Trên xe, các anh ngồi chen chúc nhau, mặc toàn áo trận màu xanh rừng núi, mỗi anh đều cầm súng, còn quanh thắt lưng các anh em thấy nai nịt những băng đạn, dao găm, bi đông nước. Da mặt và cánh tay các anh đều sạm nắng, nhưng trên những khuôn mặt rắn rỏi các anh lại có những nụ cười.

        Các anh đi đâu? Em không biết, nhưng em tự nhủ: chắc các anh lại đi hành quân đánh nhau với Việt cộng. Từ lúc đó, đến giờ phút này đây, ngồi trước sách vở ngổn ngang trên bàn học, mà em chẳng học được gì cả. Hình ảnh các anh chập chờn trước mắt và làm cho em cứ nghĩ đến các anh mãi.. Em tự hỏi: giờ này đây, trong đêm này đây, các anh lúc ban chiều hiện ở đâu? Đang xuất trận với kẻ thù, hay đang bố trí ở một khu rừng nào đó để phục kích Việt cộng?
         Và trong giờ phút này đây, các anh có đang nghe những người em gái hậu phương gởi tiếng nói đến các anh qua làn sóng điện chăng? Thật tình, em mong các anh đang nghe tiếng nói của chúng em, vì dù các anh đang canh gác ở một đồn hậu tuyến, hoặc đang nằm phục kích kẻ thù trong bóng tối, hay các anh đang nằm thoải mái trong một căn lều nào đó, em nghĩ rằng các anh không khỏi thấy lòng trống trải, và trong một giây phút chóng qua, chắc các anh có thể đang nhớ đến làng mạc, quê hương, đến những người thân yêu mà các anh phải xa cách vì hiện tại chiến tranh do cộng sản gây ra. Vì thế, em hy vọng tiếng nói của chúng em gởi qua làn sóng điện sẽ đem đến các anh cảm tưởng tốt đẹp như đang nghe những người em hiền dịu kể chuyện tâm tình, tuy xa  các anh về không gian mà gần các anh trong tâm tưởng. Hơn nữa, em mong ác anh tin rằng các anh đi chiến đấu ở tiền tuyến xa xôi, nhưng không bao giờ các anh lẻ loi, cô độc, vì ở nơi hậu phương này, vẫn có chúng em luôn nghĩ nhớ đến các anh, thầm nhắc đến tên các anh như những nguời ân nhân quý báu.
          Cũng như những đêm khác, đêm nay cũng có những tiếng súng vang dội từ bóng tối đồng quê, lại càng làm cho em nghĩ đến các anh nhiều hơn nữa. Chúng em biết rằng khi các anh khoác chiến y, dấn thân vào vùng khói lửa, các anh đã nuôi chí hy sinh vì quốc gia, dân tộc, nhưng xương máu của các anh, đối với chúng em vẫn là những gì thật quý báu. Các anh không nề hà gian khổ, nhưng đời sống gian khổ của các anh vẫn làm chúng em xúc động. Cũng là những người công dân của đất nước, nhưng các anh nhận lãnh nhiệm vụ tiền phong trong cuộc chiến đấu chống cộng sản xâm lăng, điều đó chứng tỏ các anh có lòng yêu nước thật đậm đà, một đức hy sinh thật cao cả. Các anh đã biểu dương sức mạnh cùng chí bất khuất của dân tộc trên các nẻo đường đất nước, án ngữ quân thù, không cho chúng cướp nước, hại dân. Hình ảnh hiên ngang của các anh, làm sao chúng em quên được? Và làm sao mọi người có thể dửng dưng trước sự hiện diện của các anh trên khắp chiến trường?
          Thưa các anh, đó là những cãm nghĩ chân thành của em xin gởi đến các anh, với hy vọng rằng những dòng chữ thô sơ này có thể đem đến các anh một nguồn vui nho nhỏ. Em xin cầu chúc các anh nhiều sức khỏe, chiến đấu thắng lợi thật nhiều trong những ngày sắp đến.

Ngọc Mai

Trung học Nguyễn bá Tòng Sài Gòn
                                                                                                                                                                                                                                                                                                              Ghi chú: Lá thư này đã được những em gái hậu phương đọc trên đài tiếng nói Quân Đội Sài Gòn năm 1973 trong chương trình Dạ Lan được phát thanh mỗi đêm từ 20 giờ.
http://www.sudoan18bobinh.com/#/thuhauphuong2/4532105894

No comments:

Post a Comment