Tuesday, January 2, 2018

[VNCH] Tháng Tư _Phạm Ty Lan



Tháng Tư lại về...

Một tháng của một năm. Chỉ là một tháng trong mười hai tháng. Mỗi năm, khi bước qua tháng Tư tôi lại thấy lòng nặng trĩu. Bước đi cứ chông chênh như đi giữa lưng chừng trời. Dù đã qua từng ấy năm...


... Sau Tết Ất Mão, tôi càng cảm nhận ngày chia xa gần kề. Dù rất bận rộn với bài vở cho kỳ thi Tú Tài IBM sắp tới, nhưng tôi vẫn tìm mọi cách để níu kéo thời gian. Tôi luôn luôn hốt hoảng vì cảm thấy dường như thời gian đi nhanh quá.

Những cuốn Lưu Bút được chuyền tay nhau. Tôi thì nhặt những chiếc lá bạch đàn màu tím ruốc ghi vào những câu thơ đem tặng bạn bè...

Có những buổi trưa tan học, Hồng Loan rủ tôi cùng ở lại phòng 11, trên dãy lầu chính. Sau tiếng kẻng báo tan học của ông Cai, từng đoàn nữ sinh ùa ra khỏi lớp. Nón lá, áo trắng cứ như dòng suối trắng tuôn ra phía cổng trường rồi tỏa đi các hướng. Một lát sau áo trắng tràn ngập khắp ngả đường Nguyễn Huệ, Lê Thánh Tôn, Trần Cao Vân, Võ Tánh, Lê lợi... Hồng Loan và tôi đứng ở trên lầu hai, say mê bấm máy để kịp ghi lại những hình ảnh ấy vào ống kính rồi mang về nhà tự tráng tự rửa.

Chẳng ai ngờ, ngày chia xa ập đến quá nhanh...

Về lại Qui Nhơn sau nhiều ngày vất vả trên chiếc xe pa-lua cũ kỹ cà tàng chở hơn 80 người ngồi chen chúc trong cái thùng xe chật chội, tối đen. Ai nấy đều mong ngóng trở về nhà vì đói khát mệt mỏi... Buổi sáng thì về đến nơi, chiều đến tôi và Bạch Nhạn đã lên trường. Hình như hai đứa là những người về muộn nhất. Nữ sinh đã bắt đầu tập trung hơn một tháng trước. Hai đứa nhìn quanh, cũng tường vôi đỏ, vẫn cổng trường xưa. Nhưng sao lạ lẫm quá. Trường mang bộ mặt mới với nhiều người mới, các bạn nữ sinh của các trường Công Tư Thục nhập lại, học chung. Trường không còn tên Ngô Chi Lan nữa mà là Trưng Vương - tên mới.

Hai đứa nắm tay nhau đứng giữa sân trường, ngơ ngác như gà con lạc mẹ, lòng nặng trĩu. Hai con quỷ nhỏ không hiểu sao cùng im như thóc.

- Tối nay nhớ lên trường dự “mít-tinh” nghe.

- Sao lại là tối nay.

- Ờ! Bây giờ toàn họp buổi tối cả.

- Ừ rồi cũng quen thôi! - Tôi tự nhủ lòng.

Hai đứa bước ra đường, đi bộ thả dọc theo con đường Nguyễn Huệ, cả hai không dám ra biển. Đó đây nhấp nhô những nấm mồ lấp vội bằng cát. Nón giày còn rơi rớt khắp nơi. Những cây dừa lỗ chỗ vết đạn. Có nhiều cây bị bay cả ngọn. Chỉ còn thân cây trơ trụi với gió với sóng biển. Xa xa, về cuối bãi là xác hai chiếc xe tăng nằm ở mé nước. Im lìm...

Rẽ qua đường Lê Thánh Tôn với Huệ Quang Tự hoang tàn đổ nát. Thư Xá Huệ Quang là nơi tôi, Bạch Nhạn và Hồng Loan ghé tạt vào xem hôm nay có bình hoa nào mới không. Chú Sơn khéo tay lắm. Những bụi cúc vàng hoặc thạch thảo tim tím trong sân chùa, qua bàn tay của chú trở thành những bình hoa be bé xinh xinh, được đặt vào từng góc của những kệ sách. Mỗi lần có quyển sách, tập thơ nào mới xuất bản, chú đều mang ra giới thiệu cho chúng tôi. Bây giờ, cảnh vật hoang tàn. Thư xá chỉ còn là đống gạch vụn... Người thì biệt tăm...

Tôi tựa đầu vào vai Bạch Nhạn. Hai đứa đi mãi đi mãi giữa lòng phố vắng. Nắng dường như chói chang hơn xưa. Và con đường thì sao mà gập ghềnh. Tôi hát thì thầm qua màn lệ:

Ta về nơi đây phố xưa dấu đạn,

Con đường bên sông sỏi đá buồn tênh.

Có còn chăng em áo xưa gió lộng,

Bây giờ ta nhìn... khói trời mênh mông.


Giọt nước nào rơi xuống làm ướt má tôi... Bạch Nhạn khóc...

 Phạm Ty Lan

www.vietbao.com/

No comments:

Post a Comment